Thứ Năm, 6 tháng 3, 2014

CÓ VỢ THẬT LÀ TUYỆT QUÁ ĐI

Tác giả: Nguyễn Thu
 
Đang say giấc nồng, anh nghe thấy tiếng "Hòang tử bé" oe oe khóc. Lồm cồm bò dậy, mắt nhắm, mắt mở, ôm con vừa cưng vừa nựng, con lại khóc dữ hơn.

"À, nhớ ra rồi", bỗng mắt anh sáng quắc như thể vừa phát minh ra điều gì vĩ đại. Anh vội mở tủ đồ của con. Loay hoay một hồi tìm tìm, kiếm kiếm, anh bới ra một bịch bỉm. Với đại một cái, anh hì hục thay cho con. Cu cậu khoái trá, vừa mút tay vừa ê a. Anh vỗ về, hát ru con, rồi tranh thủ chợp mắt một cái.

Nhưng mí mắt vừa kịp kéo xuống, Hoàng tử bé đã lại gào. Lần này dữ dội hơn, còn kèm theo những cơn ho sằng sặc. Dỗ kiểu gì con cũng không nín. "À, con đói chứ gì. Ngoan để bố pha sữa nhé." Anh thì thầm ngọt nhạt. Chẳng rõ cu cậu có hiểu gì không mà ngưng hẳn. Cái khoản thông minh và háu ăn này, sao mà giống anh đến thế.

Cẩn thận đặt con, anh lúi húi với chai lọ dưới bếp. Chà, thì ra pha sữa cũng không quá khó như anh vẫn hình dung. Anh đưa lên miệng nếm thử một ngụm xem sữa đã đủ ấm. Mắt thiu thiu, anh thấy bụng đoi đói, sẵn tiện anh thử thêm một hơi nữa. Chậc chậc, ngon ngon, anh đăm chiêu mơ màng. Lại có tiếng Hoàng tử bé, anh lập cập: "Bố đây, bố đây".

Ấm bụng rồi, Hoàng tử bé ngoan hẳn, anh ẵm con lòng vòng quanh nhà. Mấy lần định đặt mình xuống giường, gà gật ngủ thêm 5 – 10 phút nhưng cái "loa phóng thanh" quen thuộc ấy chỉ trực chờ anh dừng là lại kêu inh ỏi. "Bố ơi, bố!", tiếng Công chúa nhỏ phòng bên, chắc là vừa dậy.

Có vợ thật là tuyệt quá đi
"Ra đánh răng, rửa mặt đi con", anh nói vọng vào. Tay phải ẵm con, tay trái ngượng nghịu, anh lấy khăn mặt, bải chải và giúp con lớn đi vệ sinh.

"Bố ơi, bố. Con muốn mặc cái váy màu hồng!" Công chúa nhỏ nũng nịu. "Ờ, để bố lấy". Anh hua tay múa chân một hồi trong phòng con, cuối cùng cũng tìm ra được một cái váy theo đúng yêu cầu. "Lại bố mặc cho nào", "Không phải cái này, con thích cái màu hồng có nơ, dì Hương mới mua cơ".

Ôi trời, vẽ chuyện, làm sao anh biết cái nào là cái dì Hương mua cho chứ. Ngước mắt lên cây treo quần áo bên cạnh, may quá có một cái màu hồng có nơ. Với tay lấy váy, anh vụng về chuẩn bị mặc cho con "Không phải cái này, cái có nơ hình bông hoa mà bố".

Trời, hết chịu nổi, đúng là đồ đàn bà, có váy mà mặc là tốt rồi, lại còn đòi màu hồng có nơ mà nơ thì nhất định hình bông hoa. "Có mặc không thì bảo", anh gào lên. Công chúa nhỏ thấy bố như vậy, sợ hãi, ngoác cái miệng xinh méo xệch ra khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa. Hoàng tử bé nghe tiếng chị khóc cũng vội hùa theo. Cả nhà âm vang một bản giao hưởng tuyệt mỹ.

Vò đầu bứt tai, anh âu yếm: "Con ngoan, mặc tạm đi rồi chiều bố đưa đi ăn kem". "Con đói lắm!" công chúa nhỏ mếu máo. "Ừ ừ, bố biết rồi", ba chân bốn cẳng, anh phóng như bay xuống dưới nhà mua đồ ăn sáng cho con. Bây giờ đã là 9h sáng, Hoàng tử bé đang ngoan ngõan chơi cùng Công chúa nhỏ, anh tranh thủ giặt đống đồ bẩn để phơi cho kịp nắng. Đoạn lại ba chân bốn cẳng anh phi như bay xuống cái chợ cóc đầu phố.

Chà, giá cả cứ leo thang đến chóng cả mặt. Ngẩn ngẩn, ngơ ngơ một hồi, anh cũng kiếm được một miếng thịt chân giò và vài mớ rau cải. Thế là trưa nay đã có một bữa thịnh soạn rồi. Vừa đặt chân về đến cửa, anh đã lại nghe thấy tiếng Hoàng tử bé khóc. Lại mấy việc quen quen, thay bỉm, pha sữa cho con, lần này thì anh chuyên nghiệp hơn nhiều rồi. Cứ thế này, tay nghề của anh được nâng lên vùn vụt. Xong xuôi đâu vào đấy, anh gọi Công chúa nhỏ vào ăn cơm trước.

Xúc cơm được một miếng, mặt con bé xịu cả xuống "Cơm bố nấu không ngon. Con không ăn nữa đâu". Anh cười hì hì: "Canh bố nấu ngon đấy chứ, chỉ mỗi tội thiếu muối thôi". Thương con, anh lại cuống cuồng mở tủ lạnh lấy bánh ngọt và sữa thay thế.

Ăn vội ăn vàng được lưng cơm cho qua bữa, anh tranh thủ đánh một giấc. Vừa thiu thiu, anh thấy Công chúa nhỏ kéo tay áo giật giật "Bố ơi, con muốn đi ăn kem. Bố hứa đưa con đi ăn kem mà".

Quá sức chịu đựng, anh gào lên thảm thiết: " Yên cho bố ngủ. Bố mệt lắm rồi. Con ơi là con". Hoàng tử bé giật mình, choàng tỉnh giấc khóc ngằn ngặt, mặt Công chúa nhỏ cũng ầng ặc nước.

Mồ hôi đầm đìa, anh bật dậy, ngó ra ngoài. Công chúa nhỏ trong đúng bộ váy màu hồng có nơ hình bông hoa đang bò dưới sàn tô màu. Hòang tử bé mãn nguyện ê a trong vòng tay bà ngoại. Có mùi xào nấu và văng vẳng tiếng cười của vợ anh trong bếp. Té ra, anh vừa ngủ mơ.

Đúng là ác mộng. Anh thong thả chào mẹ, ung dung ăn bữa sáng vợ đã chuẩn bị sẵn. Sau đó, anh lăng xăng giúp vợ làm cơm trưa.

Ồ, có vợ thật là tuyệt !





Lấy vợ là vơ lấy tội, là đeo gông vào cổ, là đi tong đời trai trẻ tự do? Sai bét! Mình thấy có vợ chính là một điều tuyệt vời không bút nào tả xiết! Điều tuyệt vời nhãn tiền là từ khi lấy vợ, mình béo ra và đẹp trai lên trông thấy nhờ bàn tay chăm sóc thần kì của vợ. Vợ mình mát tay lắm nhé, nuôi chồng tốt thế, nếu nuôi... lợn thì chắc chắn sẽ là một nhà chăn nuôi tài ba! Hồi ở với mẹ, mẹ lúc nào cũng lườm nguýt: “Lớn như cái bồ rồi, tự lo đi!”. Và mẹ để mình tự sinh tự diệt, xấu xí bù xù đi làm. Nhưng vợ luôn tâm niệm “xấu chàng hổ ai” nên mình được ăn mặc chỉn chu, chỉnh tề, đầu tóc, áo quần thơm nức, giầy đánh si bóng lộn mỗi ngày đi làm. Vợ nấu cho mình những món ngon tuyệt cú mèo, nịnh nọt cái bao tử của mình khiến nó sướng âm ỉ. Thành ra, tan làm về là mình chỉ chăm chăm tót ngay về nhà, lượn lờ quanh bếp xem vợ nấu nướng, tranh thủ nếm món ăn cho vợ luôn. Nhậu nhẹt thì có gì hay, trình nấu ăn ngoài hàng quán có mà xách dép cho vợ, lại còn mất vệ sinh an toàn thực phẩm nữa chứ! Có vợ, có thêm người nhõng nhẽo đòi mình đưa đi siêu thị, bắt mình xách hết một đống đồ túi to túi bé, có khi còn ỉ ôi đòi mình mua cho que kem như một cô bé mới lớn. Có vợ cũng là có người gửi e-mail bắt mình đi chợ lúc tan làm, trong khi vợ tót đi ngắm đồ Triump đang sale với các cô đồng nghiệp. Có vợ là thi thoảng mình đang xem ti vi thì có người hét lên trong nhà tắm: “Anh ơi, vào kì lưng cho em!”. Nhiều lắm những phiền phức con con như vậy, nhưng có sao đâu, cảm giác được chiều chuộng và nhường nhịn người mình yêu còn tuyệt vời hơn nhiều! Điều tuyệt vời nhãn tiền là từ khi lấy vợ, mình béo ra và đẹp trai lên trông thấy nhờ bàn tay chăm sóc thần kì của vợ (Ảnh minh họa). Rồi áp lực công việc và những vấn đề của cuộc sống nhiều khi khiến mình mệt mỏi vô cùng. Nhưng khi bước chân về nhà, ngửi mùi thơm mát dịu của nước hoa xịt phòng vợ thích, nghe tiếng lạch cạch vợ nấu ăn trong bếp, rồi nhìn thấy nụ cười tươi rói của vợ, nghe giọng nói quen thuộc của cô ấy khiến bao nhiêu mệt mỏi trong mình bỗng tan biến hết. Những khi chán nản, thất vọng cùng cực, được ôm vợ vào lòng, tựa đầu vào ngực vợ, cảm nhận tiếng thủ thỉ và bàn tay vợ vỗ về, mình thấy bình yên thực sự. Điều tuyệt vời nhất trong những điều tuyệt vời chính là vợ đã sinh cho mình một thiên thần nhỏ giống mình như đúc. Mỗi lần nghe mẹ nói: “Úi trời, giống quá! Muốn biết hồi bé mày như thế nào thì cứ nhìn cu Tí là ra ngay!”, mình lại cười ngô nghê khiến vợ phá lên ngặt nghẽo. Nhìn đôi mắt long lanh, cái miệng chúm chím và bàn tay nhỏ xíu ấy, một cảm giác thần kì len lỏi trong từng tế bào cơ thể mình khiến trái tim mình đập rộn rã. Tinh thần mình bừng bừng hưng phấn và trong lòng trào dâng sự xúc động sâu sắc. Từ ngày có vợ, hay chính xác hơn là từ ngày có cu Tí, mình từ một kẻ chẳng biết làm gì biến thành một người đàn ông việc gì cũng biết! Trước đây, đến việc phân biệt được cá trôi, cá chép còn khiến mình đau đầu. Giờ thì tay nghề nấu ăn của mình đã tiến bộ vượt bậc. Đến mấy món phức tạp như đậu nhồi thịt, cá kho mình còn làm ngon ơ, được mẹ và vợ tấm tắc khen cơ mà! Các bà, các cô ngoài chợ mỗi lần nhìn thấy mình ai cũng phớ lớ: “Khách sộp đây rồi!” khiến mình được chào đón nhiệt liệt quá cũng đâm ngại! (Mà sao lại bảo mình là “khách sộp” nhỉ?). Rồi thì khả năng lau nhà sạch và tốc độ phơi quần áo của mình cũng được cải thiện đáng kể. Đấy, không có gia đình thì làm sao mình có cơ hội trở thành người đàn ông đảm đang như vậy?! Có vợ con, gia đình khiến mình lớn thêm, suy nghĩ trưởng thành lên rất nhiều. Mình đã không còn là một chàng trai xộc xệch, vô lo vô nghĩ, sống không chí hướng, chỉ biết hôm nay không quản ngày mai nữa. Giờ mình đã có vợ và con, mình ý thức được rõ hơn bao giờ hết trách nhiệm với gia đình nhỏ của mình và bố mẹ 2 bên. Mong muốn cho vợ con một cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc đã khiến mình có động lực làm việc và phấn đấu. Nếu không có vợ thì có lẽ mình vẫn sống kiếp lông ba lông bông, trong tay trắng trơn mà thôi! Đêm đêm vợ dịu dàng nằm bên cạnh, vòng tay ôm chặt mình đã cho mình biết, mình không hề cô đơn. Mình đã trao đi và nhận lại được yêu thương chân thành. Và cả cuộc đời này, vợ sẽ là người luôn bên cạnh chia sẻ với mình những khi sóng gió ập tới hay hạnh phúc đong đầy.

Xem thêm: http://www.webtretho.com/forum/f26/co-vo-that-tuyet-1762813/
Nguồn: Webtretho.com

CÓ VỢ THẬT TUYỆT
 

Lấy vợ là vơ lấy tội, là đeo gông vào cổ, là đi tong đời trai trẻ tự do? Sai bét! Mình thấy có vợ chính là một điều tuyệt vời không bút nào tả xiết! 
Điều tuyệt vời nhãn tiền là từ khi lấy vợ, mình béo ra và đẹp trai lên trông thấy nhờ bàn tay chăm sóc thần kì của vợ. Vợ mình mát tay lắm nhé, nuôi chồng tốt thế, nếu nuôi... lợn thì chắc chắn sẽ là một nhà chăn nuôi tài ba! Hồi ở với mẹ, mẹ lúc nào cũng lườm nguýt: “Lớn như cái bồ rồi, tự lo đi!”. Và mẹ để mình tự sinh tự diệt, xấu xí bù xù đi làm. Nhưng vợ luôn tâm niệm “xấu chàng hổ ai” nên mình được ăn mặc chỉn chu, chỉnh tề, đầu tóc, áo quần thơm nức, giầy đánh si bóng lộn mỗi ngày đi làm. Vợ nấu cho mình những món ngon tuyệt cú mèo, nịnh nọt cái bao tử của mình khiến nó sướng âm ỉ. Thành ra, tan làm về là mình chỉ chăm chăm tót ngay về nhà, lượn lờ quanh bếp xem vợ nấu nướng, tranh thủ nếm món ăn cho vợ luôn. Nhậu nhẹt thì có gì hay, trình nấu ăn ngoài hàng quán có mà xách dép cho vợ, lại còn mất vệ sinh an toàn thực phẩm nữa chứ! Có vợ, có thêm người nhõng nhẽo đòi mình đưa đi siêu thị, bắt mình xách hết một đống đồ túi to túi bé, có khi còn ỉ ôi đòi mình mua cho que kem như một cô bé mới lớn. Có vợ cũng là có người gửi e-mail bắt mình đi chợ lúc tan làm, trong khi vợ tót đi ngắm đồ Triump đang sale với các cô đồng nghiệp. Có vợ là thi thoảng mình đang xem ti vi thì có người hét lên trong nhà tắm: “Anh ơi, vào kì lưng cho em!”. Nhiều lắm những phiền phức con con như vậy, nhưng có sao đâu, cảm giác được chiều chuộng và nhường nhịn người mình yêu còn tuyệt vời hơn nhiều! Điều tuyệt vời nhãn tiền là từ khi lấy vợ, mình béo ra và đẹp trai lên trông thấy nhờ bàn tay chăm sóc thần kì của vợ. Rồi áp lực công việc và những vấn đề của cuộc sống nhiều khi khiến mình mệt mỏi vô cùng. Nhưng khi bước chân về nhà, ngửi mùi thơm mát dịu của nước hoa xịt phòng vợ thích, nghe tiếng lạch cạch vợ nấu ăn trong bếp, rồi nhìn thấy nụ cười tươi rói của vợ, nghe giọng nói quen thuộc của cô ấy khiến bao nhiêu mệt mỏi trong mình bỗng tan biến hết. Những khi chán nản, thất vọng cùng cực, được ôm vợ vào lòng, tựa đầu vào ngực vợ, cảm nhận tiếng thủ thỉ và bàn tay vợ vỗ về, mình thấy bình yên thực sự. Điều tuyệt vời nhất trong những điều tuyệt vời chính là vợ đã sinh cho mình một thiên thần nhỏ giống mình như đúc. Mỗi lần nghe mẹ nói: “Úi trời, giống quá! Muốn biết hồi bé mày như thế nào thì cứ nhìn cu Tí là ra ngay!”, mình lại cười ngô nghê khiến vợ phá lên ngặt nghẽo. Nhìn đôi mắt long lanh, cái miệng chúm chím và bàn tay nhỏ xíu ấy, một cảm giác thần kì len lỏi trong từng tế bào cơ thể mình khiến trái tim mình đập rộn rã. Tinh thần mình bừng bừng hưng phấn và trong lòng trào dâng sự xúc động sâu sắc. Từ ngày có vợ, hay chính xác hơn là từ ngày có cu Tí, mình từ một kẻ chẳng biết làm gì biến thành một người đàn ông việc gì cũng biết! Trước đây, đến việc phân biệt được cá trôi, cá chép còn khiến mình đau đầu. Giờ thì tay nghề nấu ăn của mình đã tiến bộ vượt bậc. Đến mấy món phức tạp như đậu nhồi thịt, cá kho mình còn làm ngon ơ, được mẹ và vợ tấm tắc khen cơ mà! Các bà, các cô ngoài chợ mỗi lần nhìn thấy mình ai cũng phớ lớ: “Khách sộp đây rồi!” khiến mình được chào đón nhiệt liệt quá cũng đâm ngại! (Mà sao lại bảo mình là “khách sộp” nhỉ?). Rồi thì khả năng lau nhà sạch và tốc độ phơi quần áo của mình cũng được cải thiện đáng kể. Đấy, không có gia đình thì làm sao mình có cơ hội trở thành người đàn ông đảm đang như vậy?! Có vợ con, gia đình khiến mình lớn thêm, suy nghĩ trưởng thành lên rất nhiều. Mình đã không còn là một chàng trai xộc xệch, vô lo vô nghĩ, sống không chí hướng, chỉ biết hôm nay không quản ngày mai nữa. Giờ mình đã có vợ và con, mình ý thức được rõ hơn bao giờ hết trách nhiệm với gia đình nhỏ của mình và bố mẹ 2 bên. Mong muốn cho vợ con một cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc đã khiến mình có động lực làm việc và phấn đấu. Nếu không có vợ thì có lẽ mình vẫn sống kiếp lông ba lông bông, trong tay trắng trơn mà thôi! Đêm đêm vợ dịu dàng nằm bên cạnh, vòng tay ôm chặt mình đã cho mình biết, mình không hề cô đơn. Mình đã trao đi và nhận lại được yêu thương chân thành. Và cả cuộc đời này, vợ sẽ là người luôn bên cạnh chia sẻ với mình những khi sóng gió ập tới hay hạnh phúc đong đầy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét