Thứ Năm, 29 tháng 5, 2014

BÀI THƠ ĐỌC LÚC CUỐI THÁNG 5

Nghỉ Hè
Tác giả: Xuân Tâm


Sung sướng quá, giờ cuối cùng đã đến
Đoàn trai non hớn hở rủ nhau về
Chín mười ngày nhảy nhót ở miền quê
Ôi tất cả mùa xuân trong mùa hạ. 


Một nét mặt trăm tiếng cười rộn rã
Lời trên môi chen chúc nối nghìn câu
Chờ đêm nay, sáng sớm bước lên tàu
Ăn chẳng được, lòng nôn nao khó ngủ. 


Trong khoảng khắc sách bài là giấy cũ
Nhớ làm chi - Thâỳ mẹ đợi, em trông
Trên đường làng huyết phượng nở thành bông
Và vườn rộng nhiều trái cây ngon ngọt. 


Kiểm soát kỹ có khi còn thiếu sót
Rương chật rồi khó nhốt cả niềm vui
Tay bắt tay hôn không chút bùi ngùi
Các bạn hỡi, trời mai đầy ánh sáng. 





Bài Thơ Áo Trắng
Tác giả: Trần Mạnh Hảo

Áo trắng đâu rồi, áo trắng ơi?
Còn mây răng sún ở bên trời
Còn trăng cong cớn me chua ấy
Còn tối tan trường ai bám đuôi. 

Áo trắng đâu rồi, áo trắng đây
Gió kia mười bẩy có khi gầy
Ngôi sao trứng cá còn e ấp
Nắng dạy thì ai mắt chớm ngây. 

Áo trắng nhìn gương ngỡ nhỏ nào
Trời xanh đẹp quá chợt làm cao
Bạn trai ngồi cạnh thành cây sậy
Chạm mặt vờ quay chẳng dám chào. 

Ngoảnh lại còn mây áo trắng bay
Thời gian tình bạn vẽ lông mày
Trái tim đừng bẻ ô mai sớm
Sợ dấu môi hồng phai gió mây.

Thứ Tư, 21 tháng 5, 2014

BÀI HỌC VỀ MỐI QUAN HỆ

Một đêm, Tổng thống Obama và phu nhân Michelle đã quyết định thay đổi không khí và đi ăn một bữa ăn tối giản dị tại một nhà hàng không quá sang trọng. Khi họ đang ngồi, chủ nhà hàng đưa một lời đề nghị bí mật tới Tổng thống rằng ông có thể nói chuyện riêng với đệ nhất phu nhân được không. Tổng thống đồng ý và vợ ông, bà Michelle đã có một cuộc trò chuyện với chủ nhà hàng.
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, Tổng thống Obama đã hỏi Michelle"Tại sao anh ấy có vẻ quan tâm đến việc nói chuyện với em vậy?"Michelle nói rằng trong những năm niên thiếu, chủ nhà hàng này đã thích bà một cách điên cuồng. Sau đó, Tổng thống đùa rằng:"Nếu em mà kết hôn với anh ấy, chắc hẳn giờ em đã là chủ sở hữu của nhà hàng đáng yêu này rồi."Michelle trả lời:"Không, nếu chuyện đó xảy ra, hiện giờ anh ấy đã là Tổng thống".
Tin hay không tùy bạn, nhưng đôi khi một người phụ nữ là tác nhân rất quan trọng trong việc làm cho một người đàn ông sẽ trở thành ai trong xã hội. Vì vậy, đối với những người đàn ông vẫn đang tìm kiếm một nửa của mình, bạn rồi sẽ tìm thấy người bạn đời giúp đỡ bạn và biến bạn từ một"người không tên tuổi"thành một"ai đó"trong xã hội. Gửi tới những người phụ nữ độc thân đang đọc bài này, bạn sẽ là một phước lành không thể thiếu dành cho một người àn ông may mắn nào đó trong thế giới này.


Thêm:
Đây là ở nước ngoài còn ở Việt Nam có câu:
Đằng sau người đàn ông thành công là người phụ nữ ngồi không, còn đằng sau người đàn ông thất bại là người phụ nữ xúi dại,
còn đằng sau người phụ nữ xúi dại là 1 thằng cực kì lợi hại.

Thứ Ba, 20 tháng 5, 2014

CHÁO ĐỖ XANH

Mẹ cảm nặng, chẳng thấy mẹ ăn gì. Cứ loanh quanh bên giường mãi. Hỏi mẹ ăn gì. Mẹ nói chỉ thèm cháo đậu xanh.

Hàng cháo không bán một chỗ, hàng cháo gánh rong, một bên đỗ xanh, một bên đỗ đen. Người ta đi rong chẳng biết lúc nào thì qua cửa. Nhà không có gạo nếp, cũng chẳng có đỗ xanh. Nói chạy ra chợ mua đỗ ,gạo. Mẹ bảo chỉ ăn một bát, nấu mất công lắm. Thôi mẹ chả ăn cũng được.


Thằng bé mười tuổi chạy từ giường mẹ ra cửa, ngóng xem có hàng cháo đi qua không. Trưa hè nắng chói chang, người đường vắng lặng, thảng mới có một người đạp xe đi qua. Nó bồn chồn, bứt rứt lại quay vào nhìn mẹ nằm mê mệt. Nó lay mẹ nói.

- Mẹ đưa tiền, con đi mua cháo.

Mẹ mở mắt hỏi.

- Con biết mua ở đâu, người ta đi rong biết dừng lại chỗ nào. Thôi mẹ không ăn , tối mẹ ăn cơm cũng được.

Thằng bé dứt khoát.

- Con đi ra hàng Bạc rồi quay sang hàng Buồm, thế nào cũng có. Không có thì con về, mẹ cứ đưa tiền đây.

Bà mẹ đưa tiền cho thằng bé. Nó lấy cái cà mèn nhôm cũ, quần đùi, cởi trần, chân đất nó đi qua hàng Bạc lên đến hàng Bồ, vòng qua Lãn Ông rồi về đến hàng Buồm. Đi mãi không thấy hàng cháo, có người gánh quanh gánh nó chạy theo. Nhưng người bán bún riêu, người bán chè.Chẳng thấy hàng cháo nào cả.

Trời vẫn nắng, thằng bé tạt vào vòi nước công cộng ở gần đầu phố hàng Buồm, nó lấy cà mèn hứng nước uống. Nó ngồi bậc cửa cái nhà văn hoá nghệ thuật nghĩ xem mua cháo ở đâu. Giờ chỉ còn vòng qua đoạn phố Mã Mây nữa là về đến nhà. Chỉ đoạn ngắn đó mà không có hàng cháo nào là về không. Mẹ nó nằm trên giường sẽ buồn, mẹ sẽ không buồn vì đói, mà mẹ sẽ buồn vì tiếc công nó đi không mua được cháo.

Nó nghĩ một lúc, rồi tiếp tục đi sang Đào Duy Từ sang hàng Chiếu rồi vào chợ Đồng Xuân. Đến chỗ hàng khô, gặp hàng cháo đang ngồi đó, xa xa lại có một hàng cháo nữa.

Mẹ ăn cháo với đậu phụ tẩm hành ngon lành. Mẹ hỏi con mua ở đâu. Thằng bé kể.

- Con đi một vòng từ hàng Bạc lên Lãn Ông rồi qua Hàng Buồm không thấy. Thế là con ngồi đoán xem hàng cháo ở đâu, con đi lên chợ Đồng Xuân, đúng như con đoán mẹ à. Mấy hàng cháo ở đó luôn.

Mẹ hỏi

- Sao con đoán thế.?

Thằng bé.

- À, vì con không thích ăn cháo, nhiều người thanh niên cũng không thích ăn cháo đỗ xanh. Con tính ra là chỉ có những gười như mẹ là hay muốn ăn món cháo đỗ xanh. Vậy là chỗ nào có nhiều người như mẹ thì chỗ đó bán. Mà ở chợ thì lắm người như mẹ. Nên sẽ có hàng cháo ở đó thôi.

Mẹ cười.

- Cha bố nhà anh, thông minh thế.

Cháo đỗ xanh ngày ấy hàng rong nấu để nguyên hạt gạo, hạt đỗ. Đỗ xanh xát vỏ. Hạt gạo nấu kỹ nở bung như hoa trong bát cháo. Người nấu cháo phải khuấy nhẹ đều tay liên tục để nhựa gạo ra làm bát cháo sánh sệt. Cà pháo muối nén, đậu rán tẩm hành. Có người lại thích ăn với đường, nên hàng cháo có lọ đường cho khách. Bây giờ  đầu phố Lãn Ông, Lương Văn Can có hàng cháo như vậy. Cà muối thì ngon, nhưng đậu rán kiểu sợ tốn dầu, nên chỉ cháy sém hai mặt , bên trong đậu phụ còn non. Mà đậu phải rán già thì khi nhúng vào nước mắm tẩm hành mới ngấm.

Bây giờ thì thằng bé đã thành một người đàn ông, hơn 30 năm rồi từ khi đi tìm hàng cháo ở các con phố cũ kỹ Hà Nội . Người đàn ông ấy đi nhiều nơi phồn hoa trên thế giới, bước chân mỗi lúc một xa. Hôm qua là Paris ngày mai có thể là Nữu Ước. Những mỗi khi thấy ánh nắng hè rực rỡ trên con đường lát đá nào, vẫn cố tự nấu cho mình bát cháo đỗ xanh, miếng đậu rán tẩm hành, quả cà pháo. Cho dù hương vị không giống ngày xưa lắm, nhưng gắng nấu để thấy quê hương trong tim mình, thấy mẹ già trong tâm trí qua mỗi thìa cháo trôi trong miêng.

Sự nhớ thương không phải là uỷ mị. Mà nó là một phương thuốc cho kẻ giang hồ hay gặp những lối sống thực dụng, bớt đi tính lạnh lùng, chai đá. Càng sống giưã những toan tính hung hiểm của cuộc đời, càng cần phải tự làm cho mình những bài thuốc nhớ thương để giữ được một góc nào đó trong hồn. Để đôi khi đêm cô đơn xứ lạ, có còn vài giọt nước mắt nhớ người thân, nhớ quê hương.

TỔNG THỐNG OBAMA VÀ AKI

Hôm nay 19/5/2014 là một ngày trọng đại trong lịch sử gia đình mình. Ngày hôm nay, mình, bà xã và con trai Aki Phạm Nhật Minh đã được gặp mặt Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama - con người mà lâu nay mình coi là hình mẫu để phấn đấu noi gương. 

 Như mình đã nói ở đâu đó với bạn bè, mình từ lâu đã nghĩ rằng mình không có tương lai gì làm việc trong lĩnh vực công của Việt Nam. Là người được đào tạo về ngành hành chính/chính sách, làm việc công ích là việc mình vừa có chuyên môn lại vừa có đam mê. Tuy thế hoàn cảnh đất nước Việt Nam mình giờ đang ở cái thế mà những người nghĩ và tin những điều như mình nếu vào làm việc trong nó thì sẽ bị bóp cho nát ngọc hành. Mình đã quyết ở trong đầu lâu nay là chắc sẽ dành phần đời còn lại cho tròn chữ hiếu nghĩa bằng cách giúp đỡ quê Việt Nam từ ngoài. Mình suy nghĩ và thấy rằng tính cách mình phù hợp nhất với những tiêu chí của Đảng Dân chủ Hoa Kỳ - là Đảng cầm quyền hiện nay. Những người bạn Mỹ thân thiết xưa nay của mình đa phần đều là người ủng hộ Đảng Dân chủ nên giờ đã nghĩ đến việc biến đây thành quê hương thì mình cũng thu nhận luôn Đảng Dân chủ làm lập trường chính trị của mình và hy vọng sẽ đóng góp, thúc đẩy, cống hiến thế nào để giúp hỗ trợ tốt nhất cho quê Việt Nam thông qua các cơ chế lập chính sách đối ngoại của Đảng Dân chủ. Xin lưu ý mình chỉ nói quê Việt Nam với ý là đồng bào mình thôi.

Điều may mắn của mình là nhận được sự nâng đỡ, hỗ trợ của nhiều người bạn như đã nói ở trên. Đảng Dân chủ Mỹ cũng cởi mở với người nhập cư và việc mình học ở Princeton là một đại học hạng nhất của Hoa Kỳ cũng giúp ích nhiều cho mình. Mới tham gia vài năm vào lĩnh vực này mà mình đã đạt được nhiều thành quả người khác chưa đạt được. Mình nói chung thấy không xa lạ với những chính khách Đảng Dân chủ đang nắm các trọng trách chính trị của Hoa Kỳ.

Vài tuần trước mình nhận được một thư mời đến dự một buổi tiệc tối của lãnh đạo phe Dân chủ trong Quốc hội Hoa Kỳ do chính Tổng thống Obama làm chủ tiệc. Mình dù đã từng ở rất gần Tổng thống Clinton năm 2000 khi Tổng thống qua Việt Nam, từng bắt tay bà Clinton khi đó mới được bầu làm Thượng nghị sỹ New York, nhưng chưa bao giờ gặp mặt Tổng thống Obama, là người mà cả nhà mình đều rất quý mến. Mình gọi điện ngay để báo mình sẽ tham gia bữa tiệc tối, và không hiểu mình lẻo mép thế nào mà đại diện ban tổ chức hỏi luôn nếu vợ mày muốn đi cùng thì mời bà ấy luôn, mình sướng quá bảo là thế con trai bọn tao mà biết bố mẹ được đi gặp Tổng thống thì nó hãnh diện lắm. Đại diện ban tổ chức lại hỏi con trai ông mấy tuổi, mình bảo cháu nó tháng 9 này tròn 7 tuổi, và người đó nói thế để chúng tôi kiểm tra nếu cháu đi được chúng tôi sẽ báo lại.Mình tự dưng lại được hưởng một sự ưu đãi thế đâm ra sướng mê man mấy tuần vừa rồi. Tính mình thì bạn bè đều biết là có điều gì vui là không giấu được nên mấy tuần vừa rồi quả là quá mức chịu đựng. Cuối tuần trước mới nhận được tin là con trai Aki 6 tuổi rưỡi đã được chấp thuận đến dự buổi tiệc mà chỉ có số khách tối đa 60 người thì mình sung sướng quá. Và như mọi người thấy là vác con đi mua complet cho con để mặc trong ngày vui hôm nay luôn.

Khi mình được mời đi dự buổi này thì vẫn chưa có việc Trung Quốc lấn Biển Đông, trong thời gian vừa rồi thì mọi người thấy là tình hình cứ căng thẳng dần. Việc bọn mình được mời đi ăn tối với Tổng thống chỉ có người trong gia đình biết và điều đặc biệt là cả bố đẻ và bố vợ mình đều nhắn nhủ là nếu được thì mình nói với Tổng thống về xung đột theo hướng bênh vực Việt Nam. Mình nghe nhưng chỉ cười xòa vì mình cũng biết những buổi thế này không phải bạ nói gì là nói được. Nhiều lúc nghi lễ rất khắt khe quay đầu quay cổ còn phải để ý, sao mà đòi nói câu nọ câu kia với Tổng thống như đúng rồi thế được. Điều duy nhất mình quan tâm là sẽ được chụp ảnh với Tổng thống và mình nghĩ bụng thật là vui cho cái cậu con trai mình mới 6 tuổi hơn đã được hưởng may mắn tuyệt vời này. Bà xã nhà mình thì tính tình khá là giản dị và không như mình không câu nệ coi nặng những việc hình thức như gặp hay chụp ảnh với Tổng thống lắm, và làm là chỉ để cho mình vui thôi. Mình rất biết ơn sự hỗ trợ và đồng lõa của vợ trong những trò đùa nghịch của mình như lần này.

Mấy hôm vừa rồi thành thật với mọi người phấn khích đếch ngủ được, đếch làm gì được cả. Khổ thân mọi người xung quanh phải chịu đựng mình suốt ngày lảm nhảm nói việc này. Khổ thân bố mẹ mình ở Việt Nam gặp lắm việc vui cùng lúc quá. Đêm chủ nhật Việt Nam thì em trai mình tốt nghiệp tiến sĩ, đêm thứ Hai Việt Nam thì cả nhà mình rồng rắn đi gặp Tổng thống làm ông bà cứ gọi là bay tít cung mây. Mình vẫn cứ phải dặn con là đừng kể gì vội vì những sự việc thế này đến phút cuối vẫn có thể thay đổi và mình không muốn có sự lỡ làng nào.

Đợi mãi cũng đến ngày hôm nay. Sáng mình lái xe đi xa đến văn phòng đảng Dân chủ lấy một cái huy hiệu cài áo để cài vào ve áo complet của Aki. Theo lịch là 5h chiều khách khứa phải lục tục đến. Mình đón con đi học về rồi đưa Aki đi sửa tóc, cho cậu ăn uống vì sợ đến nơi đồ ăn người lớn cháu không ăn được. Cả nhà ra khỏi nhà lúc 4.30 chiều. Khổ thân em Việt còn bé không được đi cứ khóc. Điểm đến là một gia đình ở một khu chỉ cách nhà bọn mình chừng 10 phút, ở gần bờ sông Potomac.

Mình mang nào là máy ảnh ống kính to, mấy quyển sách của Tổng thống định để xin chữ ký về tặng ông nội ông ngoại, ai ngờ đến nơi an ninh yêu cầu bỏ tất cả lại bên ngoài. Xe ô tô cũng không được tự đỗ mà phải để người khác đến lái đi chỗ khác để. Ba người nhà mình đi vào sau nhà thì đã có đông người đứng ở bãi cỏ. Hôm nay trời rất đẹp và khuôn viên nhà đó cũng rất đẹp với bể bơi, sân vườn thoáng rộng, nhiều chỗ đứng. Khách khứa rải rác nhiều chỗ và ai cũng thân thiện. Một lúc thì nhiều người mà mình quen mặt cũng đến, trong đó có Thống đốc Maryland là bang mình sống, và nhiều lãnh đạo Quốc hội Hoa Kỳ quen mặt trên TV. Mọi người phục vụ đi lại mang nhiều đồ ăn chơi và đồ uống. Bọn mình vui hưởng không khí trong lành, quang cảnh đẹp và nói chuyện với những người chung lý tưởng. Khoảng 6h thì bọn mình được bảo là vào nhà để chờ Tổng thống sắp đến. Quy định là đi toilet hay gì thì đi đi, lúc nào Tổng thống đến thì nội bất xuất, ngoại bất nhập, và ị tè gì cố nín.

Đợi chừng nửa tiếng thì bọn mình được bảo là xếp hàng đi cầu thang lên tầng trên chụp ảnh cùng Tổng thống. Aki hôm nay rất chững chạc và ngoan ngoãn chứ không nghịch đùa như mọi khi. Xếp hàng được chừng 10 phút thì đến lượt bọn mình đi vào căn phòng có đặt lò sưởi của gia đình. Vừa bước vào thì mình đã nhìn thấy Tổng thống Obama đang tươi cười chào đón mọi người, mỗi người đứng chụp ảnh và chào hỏi Tổng thống một lúc.

Thấy một thím đi trước đứng lại rất lâu với Tổng thống nói cái gì đó dài dòng mình nghĩ là thôi thế là có thể hoàn thành nhiệm vụ các cụ nhà mình giao cho rồi. Đến lượt bọn mình thì Hiền đi trước, Aki, rồi mình. Hiền và mình bắt tay Tổng thống trước. Tổng thống rất vui vẻ, thân mật, tươi cười. Mình bảo là gia đình bọn tôi rất là yêu quý Tổng thống nên hôm nay rất vui được gặp Tổng thống thế này. Hiền bảo Aki ủng hộ Tổng thống từ năm cháu 3 tuổi cơ. Tổng thống hỏi Aki học lớp mấy, Aki trả lời lớp 1, xong Tổng thống hỏi chàng trai, việc học có tốt không? Aki ngượng không nói gì. Sau đó mình nói là Tổng thống Obama, xin làm hết sức giúp đỡ Việt Nam lúc này trong xung đột với Trung Quốc. Tổng thống nói: we are trying very hard right now - hiện chúng tôi đang hết sức cố gắng. Mình cảm ơn và bảo thêm là mơ ước lớn nhất của tôi là bao giờ Tổng thống thăm Hà Nội lần đầu thì cho tôi làm phiên dịch lúc Ngài có bài phát biểu trực tiếp với người dân Việt Nam. Tổng thống Obama cười vỗ vai mình kiểu rất thân thiện.

Ba đứa mình lâng lâng đi ra khỏi phòng đó xuống dưới nhà là nhà bạt có 6 bàn ăn, mỗi bàn đủ chỗ cho 10 người. Ba người nhà mình ngồi bàn số 4 cùng với hai anh trai của bà Nancy Pelosi là lãnh đạo phe Thiểu số Hạ viện - từng là Phát ngôn viên Hạ viện và trong vai trò đó là người phụ nữ quyền lực nhất Hoa Kỳ - cùng một số lãnh đạo Quốc hội phe dân chủ khác. Thông thường ra ở những buổi tiếp tân khác thì mỗi người trong số những người mình gặp hôm nay đều là những nhân vật một mình họ là cái đinh của sự kiện nhưng do sự kiện có mặt Tổng thống nên những người kia lại thành ra bình thường hết. Mọi người ăn uống trò chuyện chừng nửa tiếng xong Tổng thống phát biểu. Mình cứ nghĩ rằng buổi gặp sẽ chỉ thoáng qua nhưng Tổng thống Obama đã ở lại và phát biểu gần tiếng rưỡi đồng hồ về nhiều vấn đề, trả lời nhiều câu hỏi. Mình lúc đầu không nghĩ sẽ hỏi han gì vì sợ là nghị trình sẽ chỉ là liên quan đến các vấn đề nội bộ của Đảng nhưng khi thấy có một bác đặt câu hỏi về chính sách với châu Á và cách đối phó với Trung Quốc thì mình nghĩ là thôi bỏ mẹ, phải nói gì về Biển Đông và Bằng Tường thôi. Lúc đó giơ tay xin nói mãi mà chẳng đến lượt nên thôi. 

Sau khi Tổng thống nói xong thì đi chào lần lượt một vòng rồi chàng về. Mình đi một vòng quanh các bàn chào hỏi vui vẻ đủ các lãnh đạo Quốc hội Mỹ - rất nhiều người rất quan trọng không tiện kể tên ở đây. Ai mình cũng đưa danh thiếp, nói ngắn gọn là tình hình xung đột với Trung Quốc đang như thế, làm ơn có lời nói tốt cho dân chúng tôi, rằng người trẻ Việt Nam chúng tôi coi Obama như bạn thân, như người lớn lên đá bóng với bọn tôi - we think about him as one of us. Và tất cả mọi người đều cởi mở, thân thiện, đều nói phải ủng hộ Việt nam chứ. Một lãnh đạo hạng nhất của ủy ban tình báo quốc hội nói 2 tuần nữa tao đi Bắc Kinh, trước khi đi tao muốn gặp lại mày để hỏi tình hình Việt Nam. Mình ok ngay tất nhiên. Nói chung hôm nay nhiệm vụ mà lúc đi mình không hề đặt ra nhưng lại có một trách nhiệm công dân phải thực hiện đã được thực hiện ở mức 90% - dù chỉ là truyền một thông điệp. Xin chia sẻ với bạn bè hoàn toàn không có ý kể công hay ra vẻ mình là người yêu nước thương nòi gì cả.

Đấy là về những vấn đề thực chất đã xảy ra, nhưng có một điều này mình phải kể ra vì thuộc một phạm trù gì khác lạ, kiểu như có sự sắp xếp gì của số phận, mình không giải thích được. Việc đó là việc cháu Aki nhà bọn mình. Bố mẹ khoe con thì trên FB này ngày nào mọi người cũng gặp rồi, bọn mình thường cố không bày đặt thêm quá nhưng việc như hôm nay thì phải nói. Trong lúc Tổng thống phát biểu Aki dù tất nhiên chẳng hiểu gì nhưng vẫn ngồi ngoan, chán nhưng rất lịch sự. Trong buổi hôm nay có hai nhân vật một mình một kiểu thì là Tổng thống Obama và Aki. Ở đó không có ai dưới 20 tuổi ngoài Aki và Aki thế nào đó nhận được sự chú ý của rất nhiều nhân vật đặc biệt quan trọng theo những cách mình không thể hình dung nổi. Vị lãnh đạo ủy ban tình báo quốc hội đưa danh thiếp cho Aki mà không đưa cho mình. Một vị lãnh đạo khác của phe Dân chủ trong quốc hội đang nói chuyện với mình thì nhìn thấy Aki với mẹ đứng ở xa liền bảo để tao ra chào con mày xong ra bắt tay chào Aki hỏi thăm rất là dễ thương. Aki tính hay ngượng, xấu hổ, trả lời lí nhí nhưng không hiểu sao nhận được sự ưu ái vô cùng của những người quan trọng hạng nhất Hoa Kỳ từ bà Pelosi đến ông A, ông B. Mọi người gọi Aki là Youngest Democrat in the house - Dân chủ viên trẻ nhất nhà. Hai ba người còn nói con mày sau này làm Tổng thống làm mình phải trả lời là không, bọn tao không có những khát khao lớn đấy mà chỉ mong cháu lớn lên được làm người tự do, có nhân phẩm, tự trọng. Mình nghĩ là đêm nay Aki có lẽ là đứa trẻ 6 tuổi may mắn nhất địa cầu khi được Tổng thống và các lãnh đạo Hoa Kỳ bắt tay, hỏi thăm. Mình thấy cái điều này thật là một sắp xếp kỳ lạ trong đời một người, không biết rồi sau này con trai lớn lên với hành trang như thế này thì sẽ là tốt hay là không tốt cho cháu. Mình chỉ dám nghĩ là thôi là cha mình đã cố gắng mang đến cho con trai mình những gì là tốt nhất trên đời và mong rằng số phận sẽ có cách để chỉ dẫn con sống cuộc đời có ý nghĩa, có ích nhất.

Mình nghĩ rằng vì đây là lần đầu tiên được gặp Tổng thống nên mình đang trải qua một cảm giác xúc động sâu xa vô cùng, rung động đến tận sâu thẳm nhất trong tâm can. Nhưng mình biết và tin rằng từ giờ trở đi những việc này sẽ xảy ra với mình thường xuyên hơn, cho đến lúc mà sẽ trở thành việc bình thường. Mình mong rằng với lợi thế về hình thức và quan hệ như mình có thì mình sẽ có thể giúp làm giảm đi những nỗi khổ cho người dân quê mình, đồng thời mình cũng nhân dịp này nói luôn mình hoàn toàn không có mong muốn dù kể là có cơ hội, dù kể cả khi Việt Nam đã thay đổi đi theo con đường cải cách và dân chủ hơn, để mà đi về đảm đương vai trò gì trong chính quyền hay làm một chính trị gia Việt Nam. Đừng ai mất công bảo mình có muốn cũng không được vì mình dù có cho cũng không lấy. Cái văn hóa Việt Nam ta 100 năm nữa vẫn còn bạc và ác và mình thà là ở xa để giúp thay đổi những nếp sống tồi tàn đấy còn hơn là đem thân vào chốn hàm chó vó ngựa để rồi phí mất cái cuộc đời có ý nghĩa đi.

Cảm ơn những lời động viên và cổ vũ của bạn bè gần xa. 


Trước giờ lên đường
Trước giờ lên đường 

Việt khóc đòi đi
Việt khóc đòi đi


 Tối về
Tối về 

Áo sơ mi xịn Anh Quốc bạn Triều tặng mình để dành mặc dịp đặc biệt

Chủ Nhật, 18 tháng 5, 2014

BIỂN ĐÔNG DẬY SÓNG

1-Sự phức tạp của Trường sa: 7 nước tuyên bố có chủ quyền, 5 nước đã đóng quân




2-Hiệp định phân chia:

Hình ảnh: Trong vịnh Bắc bộ đã có hiệp định phân chia Việt-Trung năm 2000, đường biên giới trên biển màu đen, Việt nam được 53,27% diện tích. Bên trái đường biên giới là vùng nội thủy VN, tàu thuyền nước ngoài muôn đi lại phải xin VN cấp phép.

Ngòai cửa vịnh, chưa có hiệp định Việt-Trung, được VN xác định chủ quyền theo Công ước quốc tế về luật biển 1982. Đường màu đỏ là đường cơ sở, trong đường cơ sở là vùng nội thủy, nước ngoài kô được đi lại. Đường gạch màu xanh thẫm là đường lãnh hải 12 hải lý, tàu thuyền nước ngoaì được đi lại, máy bay nước ngoài phải xin phép mới được bay. Đường màu xanh nhạt là đường tiếp giáp lãnh hải, 24 hải lý từ đường cơ sở. Đường màu đen là giới hạn vùng đặc quyền kinh tế 200 hải lý từ đường cơ sở, là vùng tự do đi lại, chỉ Việt nam mới được khai thác kinh tế.

Theo Công ước quốc tế vê luật biển 1982, mọi tranh chấp ngoài vùng tiếp giáp lãnh hải (24 hải lý) không được giải quyết bằng biện pháp quân sự. Biện pháp cuối cùng sau khi đàm phán thất bại là quyền tài phán, tức là biện pháp giải quyết bằng toà án quốc tế và trọng tài quốc tế. Nhưng tòa án quốc tế lại không có cơ quan thi hành án, thực thi phán quyết dựa trên sự tự nguyện của 2 chính phủ tranh chấp.
- Đường màu đen: Đường biên giới trên biển
- Đường đỏ: đường cơ sở
- Đường gạch xanh: đường lãnh hải 12 hải lý 

- Đường xanh lá cây: đường tiếp giáp lãnh hải, 24 hải lý 
-Trong vịnh Bắc bộ đã có hiệp định phân chia Việt-Trung năm 2000, đường biên giới trên biển màu đen, Việt nam được 53,27% diện tích. Bên trái đường biên giới là vùng nội thủy VN, tàu thuyền nước ngoài muôn đi lại phải xin VN cấp phép.

-Ngoài cửa vịnh, chưa có hiệp định Việt-Trung, được VN xác định chủ quyền theo Công ước quốc tế về luật biển 1982. Đường màu đỏ là đường cơ sở, trong đường cơ sở là vùng nội thủy, nước ngoài không được đi lại. Đường gạch màu xanh thẫm là đường lãnh hải 12 hải lý, tàu thuyền nước ngoaì được đi lại, máy bay nước ngoài phải xin phép mới được bay. Đường màu xanh nhạt là đường tiếp giáp lãnh hải, 24 hải lý từ đường cơ sở. Đường màu đen là giới hạn vùng đặc quyền kinh tế 200 hải lý từ đường cơ sở, là vùng tự do đi lại, chỉ Việt nam mới được khai thác kinh tế.

-Theo Công ước quốc tế về luật biển 1982, mọi tranh chấp ngoài vùng tiếp giáp lãnh hải (24 hải lý) không được giải quyết bằng biện pháp quân sự. Biện pháp cuối cùng sau khi đàm phán thất bại là quyền tài phán, tức là biện pháp giải quyết bằng toà án quốc tế và trọng tài quốc tế. Nhưng tòa án quốc tế lại không có cơ quan thi hành án, thực thi phán quyết dựa trên sự tự nguyện của 2 chính phủ tranh chấp.

Ảnh của Hung Vũ.
Tranh chấp

3-Ai đúng?



Nhiều người nghĩ rằng dàn khoan HD981 hiện nay nằm cách đảo Tri tôn 18 hải lý (Tri tôn là một đảo cực tây của Hoàng sa) bất hợp pháp là do quần đảo Hoàng sa là của Việt nam. Từ đó suy ra rằng quốc tế ủng hộ Việt Nam là công nhận Hoàng sa của Việt Nam. Thực ra không phải vậy, quốc tế phản đối không phải vì đã công nhận Hoàng sa là của Việt nam mà là nó không đúng với các quy định trong Công ước quốc tế về luật biển 1982. Lí do như sau:


Trung quốc là quốc gia ven biển (như Việt Nam), không phải quốc gia quần đảo, vì vậy các đảo không nằm trong thềm lục địa của mình chỉ có lãnh hải 12 hải lý, có quyền tài phán trong 12 hải lý đó (không có vùng đặc quyền kinh tế 200 hải lý). Quần đảo Hoàng sa lại không nằm trên thềm lục địa và không nằm trong vùng đặc quyền kinh tế 200 hải lý của Trung quốc, cách đảo Hải nam 230 hải lý. Điểm đặt giàn khoan HD981 (nằm cách đảo Tri tôn 18 hải lý) vẫn là nằm ngoài lãnh hải mà Trung quốc đang quản lý và nằm trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt nam.

Thứ Sáu, 16 tháng 5, 2014

AI LÀM DẬY SÓNG BIỂN ĐÔNG

Bảy năm về trước, vào lúc 8 giờ, 8 phút, 8 giây ngày 8 tháng 8 năm 2008, Trung Quốc đã khai mạc Thế vận hội Bắc Kinh 2008. Hôm đó, Trung Quốc đã “đốt” 2 tỷ USD trong vòng 45 phút để tạo ra những màn trình diễn được đánh giá là “mission impossible” để nói cho thế giới biết rằng những gì người TQ muốn thì người TQ sẽ đạt được và đạt được bằng mọi giá!
Cách đó ít lâu, một họa sĩ Hoa kiều sống ở Canada đã gửi tặng chính phủ TQ một món quà, có tựa đề Beijing 2008 (bức tranh phía dưới). Thử xem bảy năm về trước người họa sĩ ấy đã “dự báo” điều gì.
Bức tranh vẽ cảnh 5 cô gái, trong đó có 4 cô đang ngồi chơi mạt chược – trò chơi mà người TQ rất thích chơi và chơi rất giỏi. Luật chơi là người nào thua phải lần lượt lột đồ. Canh bạc diễn ra trong một căn phòng có cửa sổ nhìn ra bên ngoài là bầu trời biển Đông mây đen vần vũ, báo hiệu một cơn bão đang kéo đến. Trên tường treo ảnh một người đàn ông vừa lạ lại vừa quen, bạn tự nghĩ xem giống những ai nhé!

Bây giờ hãy xem 4 cô gái chơi chính. Người đối diện với tất cả, cao tráo, trắng trẻo, chính là Mỹ. Mỹ luôn trực diện, luôn rõ ràng và minh bạch đường lối đối ngoại của mình. Mỹ còn áo đầy đủ (phía trên) nhưng phía dưới chẳng còn gì, có thể thể hiểu bên ngoài Mỹ luôn tỏ ra giàu có, hùng mạnh nhưng thực ra đằng sau đã trống rỗng, đặc biệt hiện nay nước Mỹ lại đang gánh chịu sự suy kiệt của Đại khủng hoảng. Mỹ ngồi chơi bài trong tư thế mệt mỏi, tay xoa cổ, người ưỡng ra phía trước, rất oải! Nếu càng chơi ván bài này thì Mỹ càng bất lợi. Vấn đề của Mỹ là có nên chơi tiếp hay không chứ không phải là chơi để thắng. Và một điều lạ là, Mỹ đánh bài nhưng không tập trung nhìn bài mà lại nhìn vào “con bé” Đài Loan, lát nữa quay lại chuyện này sau.
Bây giờ đến tay chơi đang đối đầu trực diện với Mỹ, chính là TQ nhưng TQ quay lựng và không lộ mặt. Trong tất cả 4 người chơi chỉ có một mình TQ là thực sự đang nhìn vào ván bài, chứng tỏ TQ rất quan tâm đến cục diện và kết quả của cuộc kỳ này. TQ vóc dáng trẻ trung, tóc cột cao gọn gàng, ngồi đánh bài trong tư thế chồm tới trước chứng tỏ TQ đang muốn thắng và thắng nhanh. TQ trên không còn áo nhưng bên dưới vẫn còn quần, cho thấy TQ luôn tỏ ra mình là một quốc gia đang phát triển nhưng thực sự tiềm lực kinh tế - quân sự là vô cùng to lớn, mặt bàn cao ngang bụng nên chẳng ai biết TQ đang có những gì ở đằng sau. Để ý sẽ thấy TQ xăm rồng xăm phượng trên lưng để cố chứng tỏ mình là một quốc gia Châu Á nhưng sự thực là TQ đang mặc váy ren của phương Tây.
Cô gái tóc vàng, da trắng nằm bên tay phải TQ chính là Nga. Nga vừa nằm vừa chơi trong tư thế rất là thoải mái, ý rằng “chúng mày cứ sát phạt nhau đến sáng cũng được, bố không gấp!”. Một chân Nga gác lên đùi Mỹ nhưng một tay Nga đang lén trao cho TQ những quân cờ. Thật khâm phục tác giả bức tranh khi cách đây 7 năm ông đã lột tả được điều này. Rõ ràng trước đây Nga tỏ ra thân thiết với Mỹ qua những cuộc điện đàm song phương giữa hai tổng thống nhưng đằng sau Nga âm thầm đi đêm với TQ. Nga biết người TQ cần gì và đang trao cái đó cho họ. “Cái đó” là cái gì thì chẳng ai biết cả nhưng xin đừng suy diễn trong bối cảnh này dễ lên huyết áp lắm! Người TQ có một câu nói rất hay để chỉ ý đồ của Nga lúc này, đó là “tọa sơn quang hổ đấu”, ngồi trên núi xem hai con cọp cắn nhau, con nào thắng thì Nga cũng có lợi cả. Vì vậy mà đối với Nga, ván bài này đánh kiểu gì Nga cũng thắng.
Tay chơi còn lại đương nhiên là Nhật Bản. Nhật Bản là tay chơi ngốc nhất và đang cháy túi, mình trần như nhộng, nude 100% nên chẳng còn gì để chơi cả. Tuy vậy miệng vẫn cười tươi cho thấy người Nhật quá tự mãn với những hào quang trong quá khứ. Họ được đặt vào canh bạc này đơn giản vì nói tới Châu Á thì phải có Nhật Bản. Sự thật là những gì người Nhật đang rất tự hào có nguy cơ bị Hàn Quốc vượt mặt. Một tay Nhật Bản bắt ấn tam muội, một tay bắt ấn (Tý) thì phải, không rõ là có ý gì bởi vì bức tranh này cho đến giờ vẫn còn nhiều ẩn ý.
Đài Loan được xem là bé nhỏ để có thể tham gia vào canh bạc này. Đài Loan mặc một cái áo yếm thêu truyền thống của Trung Hoa cho thấy mình vẫn còn giữ gìn được bản sắc Á Đông. Một tay cầm giỏ trái cây, một tay cầm con dao nhỏ. Đài Loan muốn nói rằng họ không muốn can dự vào vấn đề biển Đông, họ chỉ quan tâm đến lợi ích đặc quyền và con dao này là tiềm lực quân sự để bảo vệ cho quyền lợi ấy. Nhưng có vẻ như Đài Loan đang nhìn thấu được cục diện ván cờ và Mỹ buộc phải nhìn Đài Loan để quyết định có nên chơi tiếp? Rồi ai sẽ thắng, sẽ thua? Ván bài này là ván cuối hay chỉ mới bắt đầu?

Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2014

MOTHER'S DAY

Ngày Hiền Mẫu hay Ngày của Mẹ (Mother's Day) đương thời được khởi xướng bởi bà Anna Marie Jarvis tại thành phố Grafton, tiểu bang Tây Virginia, Hoa Kỳ, để tôn vinh những người mẹ hiền, đặc biệt là trong khung cảnh của mái ấm gia đình. Theo truyền thống của Hoa Kỳ và đa số các quốc gia trên thế giới ngày nay, Ngày Hiền Mẫu được tổ chức hằng năm vào ngày Chủ Nhật thứ hai của tháng 5. Một số nước khác cũng có các ngày lễ tương tự được tổ chức vào các ngày khác trong năm.