Tháng 9
Tác giả: Vũ Thư Nguyên
Nắng muộn màng hôn khẽ lọn tóc mai
Lá thu vàng đùa cợt bước chân ai
Mây ngũ sắc bọc thơ tình, anh khẽ
Và tháng chín,
bóng em nghiêng, về gặp gỡ
Tim ngập ngừng thu tím đón mưa sang
Mơ áo em, sim tím, nét đài trang
Lối vào yêu, anh nghe ngàn vụn vỡ
Và tháng chín
em không về con đường ấy
Lời yêu em chưa kịp hát đôi câu
Vọng tim si chùng điệu tủi sầu
Em về đâu? Đàn xưa đã gãy.
Tháng 9 hò
hẹn
Tác giả: chưa rõ
Tháng 9 rồi mình hò hẹn đi anh
Dắt tay em qua những ngày vô vị
Bỏ lại sau lưng ánh nhìn đố kỵ
Của lũ bạn già đang ế mốc meo...
Tháng 9 về cho hồ nước trong
veo
Cho mây trắng, trời xanh nhè nhẹ nắng
Vội bước theo anh giữa chiều phố vắng
Lá thu vàng xào xạc bước chân em...
Tháng 9 về cho trời cứ kéo mây
Mưa bất chợt trút lên đầu hai đứa
Có nhau rồi em sợ chi lạnh nữa
Cái ôm ghì theo em hết mùa mưa...
Tháng 9 rồi anh đã sẵn sàng
chưa?
Chở che em suốt chuỗi ngày giông tố
Nhẹ hôn em chốn đông người trên phố
Và cuống cuồng mỗi khi thấy em đau.
Tháng 9 về rồi đi cũng thật mau
Ở bên anh mình cùng nhau níu
giữ
Yêu thôi mà, có gì không dám
thử
Tháng 9 rồi mình hò hẹn đi
anh!
Tháng 9 mùa thu
Tác giả: Trần Văn Hiếu
Tháng 9 về, vậy là đất trời đã hòa mình vào thu, mùa của những tình yêu
và nỗi nhớ. Mùa thu với tôi là một mùa đặc biệt trong năm, một mùa chất
chứa nhiều kỉ niệm, vui cũng có, mà buồn cũng nhiều.
Tháng 9 mùa thu, những khu vườn đầy lá vàng xao động, trái bưởi bỗng
tròn căng đang chờ đêm hội rằm phá cỗ. Tiếng đám sẻ non tíu tít nhảy
nhót nhặt những hạt thóc còn vương lại trên mảnh sân vuông. Đêm xuống,
mảnh trăng nhẹ tênh, mỏng manh trôi bồng bềnh trên nền trời chi chít ánh
sao. Rồi trăng không còn khuyết và tròn vành vạnh khi đến giữa mùa thu.
Chưa bao giờ mặt trăng tròn và sáng đẹp như thế trong năm. Ánh trăng
sáng vàng, ngọt lịm như rót xuống không gian cái không khí thanh trong
của đất trời; cái dìu dịu của những tháng năm quá khứ.
Tôi nhớ những ngày tháng 9 ở quê nhà. Bầu trời cao, xanh vời vợi, nắng
vàng chiếu trên những đám cỏ non lãng mạn đến lay động lòng người. Cái
nắng đâu còn gay gắt như mùa hè. Thay vào đó là những cơn gió dịu dàng
khẽ thổi. Tôi thích được đắm mình trong một buổi chiều tà của tháng 9,
thích cái cảm giác được khoác lên người chiếc áo mỏng để đón những cơn
gió đầu tiên của mùa thu tràn về, táp vào trong mặt. Thật dễ chịu biết
bao.
Tôi thích những buổi sớm mai thức dậy được đặt chân ra khu vườn của bố,
khu vườn trồng rất nhiều những loại cây ăn quả. Trong đó có những cây
ổi đào mà tôi thích nhất. Từng chùm ổi lủng lẳng khẽ khàng đưa theo gió.
Hương thơm tỏa ra ngào ngạt, cuốn hút lòng người. Tôi hái ổi vào, rửa
sạch rồi sắp lên đĩa, chờ đợi giây phút cùng bố, mẹ thưởng thức vị thơm
ngọt của cây trái đầu mùa sau bữa cơm chiều.
Tháng 9 về, cũng là lúc trong tôi có một chút gì đó tiếc nuối. Tiếc
nuối của cái thời trẻ thơ vì phải chia tay những ngày hè rong ruổi khắp
xóm, chơi đủ các trò chơi với lũ bạn quê để bước vào một năm học mới.
Tôi vẫn nhớ như in buổi tựu trường đầu tiên trong cuộc đời học sinh của
mình. Đó là ngày tôi phải “tạm biết búp bê thân yêu, tạm biệt gấu mi sa
nhé” để vào lớp Một. Ngày đó, Mẹ dẫn tôi đến trường trên con đường làng
quen thuộc. Suốt cả quãng đường đi tay tôi cứ nắm chặt tay Mẹ mà không
dám buông ra.
Hôm nay, cũng một ngày tháng 9, tôi cô đơn, thu mình lại trong góc của
phòng trọ để nhớ về những ngày thu đã xa. Nhớ về những ngày thơ bé và
những kỉ niệm của một mùa ấm áp. Thời gian quả là nghiệt ngã, khi mà cứ
trôi đi lặng lẽ và cuốn theo bao nhiêu thứ mà người ta hằng ấp ủ, chờ
mong. Giờ đây, tôi đã là một chàng trai 20 tuổi, cái tuổi dẫu chưa thực
sự trưởng thành, chín chắn, nhưng cũng chẳng còn thơ dại gì so với mười
mấy năm về trước. Ở cái tuổi này, người ta bắt đâu thấy nhớ, thấy tiếc
về những gì đã qua, nhất là tuổi thơ của mình.
Mùa thu năm nay tôi không còn cái bỡ ngỡ như ngày đầu tiên được Mẹ cầm
tay dẫn đến trường. Mùa thu năm nay tôi không còn được chạy ra vườn hái
những trái ổi chín mọng, thơm ngon. Mùa thu năm nay tôi tiếp tục phải
sống cuộc sống xa nhà, tiếp tục bước trên con đường hành trình tìm kiếm
tương lai cho chính mình. Người ta vẫn bảo không nên khóc vì quá khứ, mà
cũng chẳng nên trông chờ điều gì đó ở tương lai. Cái chính là sống trọn
vẹn cho từng phút giây ở hiện tại. Đôi khi tôi vẫn nhớ về những kỉ niệm
của một thời trong quá khứ. Nhưng tôi không ủy mị tới mức thấy đau lòng
vì những điều đã qua. Tôi nhớ về quá khứ để nhắc nhở chính bản thân
mình, để không đánh mất mình ở hiện tại.
Mùa thu này, có lẽ vẫn là như những mùa thu trước. Mùa thu với cái nắng
ươm vàng, những sợi nắng mỏng manh như tơ trời cứ vương mãi xuống những
cánh đồng đang chờ ngày lúa chín. Những con sẻ nâu thong thả tha những
cọng rơm vàng về tổ. Những con dế khi đã uống say chợt ngẫu hứng hát ca.
Trên cánh đồng, những cánh cò trắng tinh cứ phân vân mãi khi chiều đã
buông.
Tôi tự hứa với lòng mình, dù sau này có làm việc ở đâu, bận bịu cỡ nào
thì cũng phải một lần trở về quê trong những ngày thu như thế. Những
ngày thu đã gắn liền với tuổi thơ và ăn sâu vào kí ức của tôi cho tới
tận bây giờ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét