Tác giả: Edogawa Rampo
Sau khi chồng bà đi làm,
bà Yoshikô được hoàn toàn tự do. Bà vào thư phòng mà hai vợ chồng bà cùng chia
nhau sử dụng, tiếp tục viết một truyện dài cho số đặc biệt mùa hè của tạp chí K.
Bà Yoshikô là một nữ sỹ
nổi danh về bút pháp lã lướt. Chồng bà là một nhân viên cao cấp ở Bộ Ngoại
giao, nhưng ông có vẻ lu mờ trước tên tuổi đang lên của bà vợ. Hàng ngày, bà
nhận được cả chồng thư từ của độc giả bốn phương gửi tới.
Sáng hôm ấy, khi ngồi lại
bàn giấy, công việc đầu tiên của bà là đọc mấy xấp thư mới gửi đến. Bà đọc hết
tất cả các thư đó.
Bà đọc các thư ngắn trước
và ghi chú nội dung. Sau cùng bà đọc các bức thư dài. Một đôi khi bà nhận được
cả truyện ngắn mà người viết chịu khó gửi đến để nhờ bà đọc và phê bình. Những
truyện ngắn đó thường viết dài dòng, luộm thuộm và gây buồn ngủ.
Hôm ấy, bà Yoshikô cũng
nhận được một bản thảo. Nhưng đây là một bản thảo hết sức đặc biệt, không có
nhan đề trên đầu.
Có lẽ là một bức thư thì
đúng hơn.
“Thưa bà…”
Bà Yoshikô ngừng lại,
ngẫm nghĩ. Có thể đây chỉ là một bức thư. Bà liếc nhanh mấy hàng phía dưới,
nhưng càng đọc bà càng chăm chú thêm.
Tính hấp dẫn của bức thư
khiến bà đọc một mạch.
“Thưa bà,
Tôi mong rằng bà sẽ bỏ
qua cho sự đường đột của kẻ không quen biết như tôi mà lại gửi một bức thư quá
dài cho bà. Nội dung bức thư của tôi sẽ làm bà xúc động mạnh và xúc động triền
miên.
Trong thư, tôi thú nhận
tất cả cảm nghĩ sâu kín của tôi và những việc tôi đã làm.
Trong mấy tháng qua, tôi đã trốn xa ánh sáng văn minh, sống lén lút như một con
yêu tinh. Cả thế giới không một ai biết được các hành động của tôi. Nhưng gần
đây có một sự thay đổi lớn lao xảy ra trong tâm hồn, tôi không thể giữ bí mật
được. Tôi cần phải thú nhận.
Đọc đến đây, có lẽ bà
phân vân không rõ tôi dẫn bà tới đâu. Tuy nhiên, tôi xin bà nên kiên nhẫn nghe
lời thú tội của tôi.
Tôi bối rối không biết
phải bắt đầu như thế nào. Vì việc tôi làm rất lạ lùng. Tôi thiếu lời lẽ để ghi
lại. Theo tôi nghĩ không có lời lẽ nào của con người có thể diễn tả đúng mức
các chi tiết những việc tôi đã làm. Dù vậy, tôi xin cố gắng kể lại theo thứ tự
thời gian.
Trước hết, tôi xin nói rõ
tôi là một người xấu xí không thể tưởng tượng được. Điều đó là một sự kiện quan
trọng. Vì nếu bà thấy mặt tôi, bà sẽ ngất xỉu.
Nhưng bên trong cái mặt
xấu xa ghê tởm đó, ác thay, tôi lại có một quả tim biết rung động tha thiết
trước vẻ đẹp, một quả tim nóng bỏng đam mê.
Điểm thứ hai tôi là một
người thợ tầm thường. Giá như sinh nhằm gia đình quý tộc, tôi có thể dựa vào
thế lực, tiền tài để tìm sự an ủi cho cái mặt xấu xí của tôi. Và nếu như tôi là
một nghệ sỹ có biệt tài thì tôi cũng có thể quên được nỗi xót xa mà hình hài
khác thường đã đem lại cho tôi với vần thơ, điệu nhạn, tôi sẽ tìm được sự lãng
quên… Nhưng, tôi chỉ là một người thợ đóng bàn ghế, sở trường của tôi là đóng
đủ loại ghế.
Nhờ đi sâu vào ngành này
nên tôi cũng tạo được một cái tên trong làng nghề. Những khách hàng thích loại
ghế cầu kỳ đều đặt hàng ở hiệu tôi.
Từ một anh thợ mộc tầm
thường, tôi trở thành một nhà vẽ kiểu và thực hiện đủ loại ghế. Tôi say mê
trong công việc sáng tạo, hết kiểu này, tôi vẽ sang kiểu khác.
Và điều thích thú nhất
của tôi là ngồi lên trên chiếc ghế vừa hoàn thành. Đó là một sự thõa mãn về
nghề nghiệp. Với tư cách là kẻ sáng tạo, tôi có quyền ngồi trước trên các ghế
của thân chủ, dù cho họ là bộ trưởng hay tổng thống.
Khi ngồi lên những chiếc
ghế đặc biệt đó, tôi thường nghĩ ngợi, trí tưởng tượng của tôi được tự do phát
triển… Tôi hình dung các nhân vật sẽ ngồi một cách thoải mái trên chiếc ghế của
tôi. Họ là những kẻ quý phái, sống trong những lâu đài nguy nga lộng lẫy.
Tôi cũng hình dung chiếc
ghế do tôi sáng tạo được đặt trong một phòng sang trọng, phía sau một bàn giấy
to tướng bằng gỗ. Trên bàn có một lọ hoa, hương thơm bay thoang thoảng trong
không khí.
Và nghĩ ngợi như vậy, tôi
thấy như là chính tôi cũng lạc vào thế giới sang trọng đó, như chiếc ghế mà tôi
chế ra. Tôi muốn sống trong không khí thượng lưu quyền quý đó.
Và một hôm, tôi được đặt
đóng một chiếc ghế bành vĩ đại, loại đặc biệt cho một khách sạn ngoại quốc ở Yokohama .
Loại này chưa hề có ở
Nhật. Lẽ ra thì phải đặt ở ngoại quốc. Nhưng khi nghe tên tuổi của tôi, chủ
khách sạn đặt tôi đóng chiếc ghế đó.
Để lấy tiếng với khách
hàng ngoại quốc, tôi đem hết tâm hồn một nghệ sỹ đặt vào việc thực hiện chiếc
ghế vĩ đại đó. Tôi say mê làm việc, quên cả ăn ngủ. Khi chiếc ghế hoàn thành
tôi vui mừng hơn lúc nào hết. Vì đây có thể nói là một thành công lớn lao nhất
của tôi.
Như thường lệ, tôi ngồi
lên chiếc ghế trước nhất. Thật là đầy đủ tiện nghi! Thật là sang trọng! Thật là
thoải mái!
Lò xo thật vừa vặn, không
cứng cũng không mềm. Nệm bọc da êm dịu làm sao.
Tôi cảm tưởng chiếc ghế
không những hứng lấy người ngồi mà nó còn mở rộng vòng tay đón nhận và ôm lấy
người ngồi.
Tôi ngã người trên chiếc
ghế để toàn thân lún sâu vào nệm, vuốt ve hai cánh tay của chiếc ghế, lòng lâng
lâng thích thú.
Lúc bấy giờ tôi có một ý
nghĩ hết sức kỳ quái. Tôi không muốn tách rời chiếc ghế vừa hoàn thành. Như một
người mẹ mang nặng đẻ đau không đủ can đảm để cho người ta cướp đi hòn máu của
mình, tôi cũng không chịu được cảnh chia cách giữa tôi và chiếc ghế.
Nhưng không thể không
giao hàng cho thân chủ, tôi nảy ra một ý nghĩ kỳ quái là chính tôi phải đi theo
chiếc ghế. Có lẽ, bà cho tôi là điên, mà tôi điên thật.
Tôi tháo chiếc ghế ra,
xếp đặt bên trong để hai chân có chỗ để phía trước, hai tay có chỗ gác lên hai
cánh tay của chiếc ghế. Lưng và đầu có thể tựa vào lưng ghế. Tôi cũng cẩn thận
cho lỗ thông hơi để người ngồi bên trong không ngộp và nghe được tiếng động bên
ngoài. Tôi còn cẩn thận xếp đặt vài chỗ trống nhỏ để trữ thức ăn và chai nước.
Với lương thực tích trữ đó, kẻ nằm trong ghế có thể ở luôn trong đó hai ba ngày.
Sau khi hoàn thành kế
hoạch, tôi chui vào trong chiếc ghế và có cảm tưởng là chính tôi đã chôn sống
tôi trong nấm mồ đặc biệt này. Bên trong tối đen như một nấm mồ, và đối với
những kẻ bên ngoài, tôi là một người đã biến vào cõi hư vô.
Không bao lâu, khách hàng
đã đến lãnh chiếc. Anh thợ phụ của tôi không hề hay biết gì về ý định kỳ quái
của tôi. Hắn thay mặt tôi giao hàng cho thân chủ.
Khi khiêng chiếc ghế lên
xe, bốn người phu đã kêu lên:
— Trời đất quỷ thần ơi!
Chiếc ghế nặng cỡ một tấn.
Khi nghe họ la như vậy,
tôi tái người, sợ người ta biết là có người trốn trong ghế. Nhưng chiếc ghế tự
nó rất nặng. Cho nên không ai thắc mắc.
Chiếc ghế đã được đưa tới
khách sạn. Người ta để nó ở một phòng khách, ngay tầng dưới.
Như bà có thể đoán, tôi
chờ đêm đến, khi tứ bề im vắng, tôi lẻn ra khỏi nấm mộ.
Có ai nghĩ có người xuất
hiện trong một chiếc ghế! Cho nên tôi tha hồ đi lại, lục soát tất cả các phòng
trong khách sạn. Hễ bị động, tôi chạy nhanh về nấm mồ của tôi. Vậy là an toàn.
Có lẽ bà đã nghe nói
nhiều về loại ốc mượn hồn ở trên bãi bồi. Loại ốc này thích bò đi kiếm ăn mà
mỗi khi nghe có tiếng chân người là chạy nhanh vào chiếc vỏ ốc. Tôi cũng là thứ
ốc mượn hồn. Thay vì vỏ ốc, tôi có chiếc ghế. Ý nghĩ tôi rất độc đáo nên không
ai ngờ những hành động kỳ quái của tôi.
Nhờ vậy mà cuộc phiêu lưu
của tôi hoàn toàn thành công. Đến ngày thứ ba, tôi gây xáo trộn trong khách
sạn. Nhưng tình trạng đó tạo cho tôi nhiều thích thú. Không gì vui sướng bằng
khi chui vào căn cứ an toàn vừa đúng lúc để nghe thiên hạ đuổi bắt xôn xao
chung quanh. Tôi nghe người ta la trước mũi tôi: “Nó chạy hướng này” và kẻ khác
lại “Không, nó chạy hướng kia”.
Nhưng ngoài cái thú cút
bắt đó tôi phải chịu một vài cực hình trong cái trò chơi ly kỳ và nguy hiểm
này. Cực hình lớn nhất là lúc những người Âu Châu to lớn, nặng nề ngồi lên
chiếc ghế, sức nặng của các ông này ép sát cái lò xo và trong trường hợp đó, họ
ngồi trên mình tôi, chỉ cách có một lớp da.
Lưng ông ta nằm tròn trên
ngực tôi và hai cánh tay ông ta đã đặt lên hai cánh tay tôi, khói thuốc xì gà
của ông ta bay lọt vào căn cứ an toàn và xông vào lỗ mũi tôi. Tôi muốn hắt hơi
nhưng ráng nhịn. Tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh. Nếu không nhịn được tôi sẽ hắt xì
lên, kể như cơ mưu bại lộ. Nhưng may làm sao, tôi vượt qua được cơn khó chịu.
Kể từ ngày đó, số người
chiếu cố đến chiếc ghế vĩ đại đặt giữa phòng có hơi nhiều. Họ thay phiên nhau
đến ngồi lên đùi tôi.
Dù vậy, không ai biết họ
đã ngồi lên một người đang sống như họ.
Nhưng bà sẽ ngạc nhiên mà
hỏi tại sao tôi chịu khó chui rúc trong cái ‘huyệt mả’ tối tăm, nghẹt thở như
thế. Có gì thích thú đâu!
Thật ra thì thích thú
lắm, thưa bà. Tôi có cảm tưởng như một con vật sống trong một thế giới mới lạ,
một thế giới mà dần dần tôi trở nên quen thuộc.
Tôi có thể đoán được
những người ngồi trên mình tôi bằng cảm giác mà không cần trông thấy.
Những kẻ mập nằm sát vào
người tôi. Còn những kẻ ốm thì nằm hêu hêu ở trên. Tôi có ý nghĩ là tôi đang ôm
một bộ xương khô.
Tôi có thể phân biệt được
người này với người khác một cách tài tình. Những đường nét trong họ khác xa
nhau, cũng như chỉ tay hay gương mặt.
Thường đàn bà chia làm
hai loại: Loại xoàng và loại đẹp.
Trong thế giới tối đen
của tôi, vấn đề đẹp về gương mặt là vấn đề thứ yếu. Đối với một kẻ ở trong
trường hợp đặc biệt như tôi, cái đẹp nằm trong… vóc dáng, tiếng nói và mùi thơm.
Cô gái đầu tiên ngồi lên
mình tôi là một thiếu nữ Âu. Tôi nhận ra điều này nhờ nghe tiếng nói của nàng.
Lúc đó, thiếu nữ đang có
điều vui trong lòng nên nàng ca hát. Giọng thánh thót của cô lan tỏa khắp gian
phòng. Rồi tôi nghe nàng cười vang lên, tiếng cười thật là trong, đáng yêu làm
sao. Tôi nghe nàng vỗ tay một cái thích thú rồi ngồi lên mình tôi.
Trong vòng ba mươi phút,
nàng tiếp tục ca hát, cả người lẫn chân đều nhún nhảy theo nhịp hát.
Đây là một sự kiện mới
đối với tôi vì từ trước đến giờ tôi luôn luôn xa lánh phái đẹp, lý do rất đơn
giản là tôi rất xấu.
Ấy thế mà bây giờ đây,
một cô gái đẹp ngồi trọn vẹn lên mình tôi. Giữa tôi và nàng chỉ cách một làn da
mỏng. Không hề hay biết có kẻ đang nghĩ ngợi về mình, thiếu nữa ca hát một cách
vô tư.
Trước diễn biến mới đầy
mê ly hấp dẫn đó, tôi quên mất ý nghĩ đầu tiên của tôi là lẻn vào khách sạn để
ăn trộm.
Từ một kẻ cắp, tôi biến
thành một kẻ si tình. Tôi hy vọng cuộc phiêu lưu của tôi sẽ kéo dài trong sự mê
ly hấp dẫn như thế mãi mãi.
Và từ đó, chiếc ghế mà
tôi ví là một nấm mồ trở thành một tổ ấm. Tôi đã tìm được tình yêu. Tuy là tình
yêu đơn phương nhưng dù sao tôi cũng thấy đời tươi vui hơn trước.
Thoạt tiên tôi dự định
lẻn vào phòng vơ vét những vật quý giá rồi trốn đi. Nhưng bây giờ thì tôi lại
muốn ở lì lại đây.
Trong những chuyến dạ
hành, tôi luôn luôn thận trọng bước thật nhẹ cố không gây ra tiếng động cỏn con
nào. Nhờ sự thận trọng đó, tôi ở yên trong chiếc ghế cả mấy tháng mà không hề
bị động ổ.
Những người ở khách sạn
đa số là du khách. Họ đến ở một thời gian rồi đi. Chỉ có một số ít là ở dài
hạn, lấy khách sạn làm nhà. Cho nên tôi không bao giờ có thể si mê một giai
nhân một cách lâu dài. Cô gái đẹp người Âu mà tôi đã ‘chấm’ cũng đã đi từ lâu.
Có khá nhiều giai nhân
đến với tôi, và tôi được biết thêm chút ít về phái đẹp.
Dạo nọ có một vũ nữ đến
Nhật, ngụ tại khách sạn của tôi. Mặc dù chỉ ngồi lên ghế tôi một lần nhưng nàng
đã để lại cho tôi một cảm giác êm đềm mà từ trước đến nay tôi chưa từng biết.
Khi nàng ngồi lên người tôi, tôi thấy ngây ngất lạ lùng. Dường như vũ nữ này có
một ma lực đặc biệt đối với nam giới.
Nhưng cuộc phiêu lưu của
tôi bước qua một giai đoạn mới một cách bất ngờ. Vì một lý do nào đó, ông chủ
bắt buộc phải về xứ, bán cơ sở lại cho người Nhật.
Chủ mới có chính sách
mới, đó là tăng thu giảm chi. Những trang trí mà ông cho là xa xỉ phẩm đều bị
loại, cố nhiên cái ghế của tôi cũng liệt vào danh sách những món đem ra bán đấu
giá. Khi nghe được tin này tôi hết sức thất vọng. Phản ứng đầu tiên của tôi là
muốn trở về nếp sống bình thường như mọi người. Tôi đã đánh cắp được một số
tiền khá lớn, và nếu sống như người thường, tôi có thể thong dong nhàn hạ.
Tuy nhiên khi nhớ đến
những cái thú kỳ lạ trong thời gian tự chôn sống trong chiếc ghế, tôi thấy
không đủ can đảm từ bỏ cuộc phiêu lưu.
Một ý nghĩ mới khiến tôi
tiếp tục nếp sống kỳ quái. Trong thời gian ở khách sạn, tôi chỉ được gần gũi
với những người đàn bà ngoại quốc. Tôi muốn có cơ hội được so sánh đàn bà Nhật
với họ. Thấm thoát đã đến ngày đấu giá. Người mua chiếc ghế là một công chức
cao cấp ở Tokyo .
Nhà ông ta là cả một biệt thự nguy nga.
Cuộc di chuyển dằn vặt
tôi ghê gớm. Cơ thể tôi có nhiều dấu bầm nhưng tôi cắn răng chịu đựng. Tôi chịu
đau với hy vọng sẽ được sống trong gia đình sang trọng của người Nhật.
Khi đã về biệt thự, người
ta đặt tôi trong thư phòng có lối kiến trúc tây phương. Điều khiến tôi sung
sướng nhất là chủ nhân chiếc ghế là một thiếu phụ trẻ đẹp.
Nàng rất thích ngồi trên
mình tôi. Có thể nói là nàng ngồi cả ngày, trừ những lúc ăn và ngủ. Cho nên cả
ngày tôi được ôm ấp tấm thân kiều diễm của nàng. Về sau tôi mới hiểu tại sao
nàng chịu khó ngồi trên mình tôi. Thực ra thiếu phụ trẻ đẹp đó là một nữ sỹ và
bà thích ngồi trên mình tôi để suy tư, đọc và viết.
Bà không thể hình dung
được mối tình của tôi đối với thiếu phụ đó đâu. Nàng là người đàn bà Nhật đầu
tiên mà tôi được may mắn gần gũi. Hơn nữa, nàng có một thân hình tuyệt đẹp.
Nàng đúng là người đàn bà lý tưởng mà tôi tôn thờ. Nàng đúng là thần tượng của
tôi.
Tình yêu đã đến với tôi
và đến vời một mức độ thật cao. Tôi không thể xa nàng một phút.
Những lúc vắng mặt nàng
tôi thấy nhớ nhung lạ thường. Lòng tôi trống trải không chịu được. Tôi chờ đợi
từng phút từng giây để được gần nàng. Mối tình đó có thể so sánh với mối tình
của chàng Romeo và nàng Juliet.
Dần dần, tôi muốn biểu lộ
mối tình của tôi đối với nàng. Nhưng biểu lộ bằng cách nào đây? Nếu tôi chường
mặt ra thì có lẽ nàng sẽ ngất xỉu vì ngỡ là ác quỷ hiện hình. Hoặc là nàng sẽ
kêu ầm lên và chồng nàng cùng bọn gia nhân sẽ xông vào vây bắt.
Không, tôi sẽ không bao
giờ chường mặt ra. Tôi phải tìm cách khác. Và cách đó là cố gắng đem lại đầy đủ
tiện nghi cho nàng khi nàng ngồi lên chiếc ghế. Tôi muốn làm thế nào đó để nàng
thấy chiếc ghế là một người bạn chí thân, một người bạn không thể thiếu được,
và như vậy là tôi thỏa mãn lắm rồi.
Tôi luôn luôn cố gắng để
làm cho nàng thoải mái mỗi khi nàng ngồi lên mình tôi. Khi nàng ngồi lâu và bắt
đầu thấy mỏi thì tôi từ từ nhích đùi đi để nàng được dễ chịu hơn, ấm cúng hơn.
Khi nàng chợp mắt thì tôi nhẹ nhàng lắc lư để ru nàng đi sâu vào cõi mộng.
Tôi có cảm tưởng là nàng
cũng yêu chiếc ghế vì mỗi lần ngồi lên, nàng có cử chỉ sung sướng như một đứa
bé được mẹ ôm trong lòng, hay một cô gái âm yếm với tình nhân.
Mối tình câm nín của tôi
mỗi ngày một gia tăng và tôi dám chết một cách thỏa mãn nếu chỉ được giai nhân
nhoẻn cười với tôi một lần thôi.
Thưa bà, đọc đến đây có
lẽ bà đã đoán được giai nhân đó là ai rồi! Nói gần nói xa không qua nói thật,
người đó chính là bà!
Ngay từ lúc ông chủ mua
chiếc ghế, vừa đưa vào thư phòng thì tôi đã bắt đầu biết được những sự đau khổ
xem lẫn với sung sướng của kẻ dám đắm hồn trong biển tình.
Những lúc được gần bên bà
là những lúc sung sướng nhất đời tôi. Nhưng càng sung sướng bao nhiêu, tôi càng
xót xa, đau khổ bấy nhiêu, bởi vì tôi là một kẻ xấu xa ghê tởm.
Tôi chỉ xin lỗi bà một
điều. Có thể nào bà cho phép tôi được gặp bà một lần chăng? Tôi sẽ không xin
hỏi gì thêm. Có lẽ tôi là một kẻ hoàn toàn không xứng đáng cho bà gặp, nhưng
tôi hy vọng bà sẽ rộng lượng ban cho tôi một ân huệ vì lòng nhân đạo.
Đêm qua, tôi đã lẻn ra
khỏi biệt thự của bà để đem hết tâm tư viết lên những lời thú tội này. Bà biết
chăng, trong khi bà đọc bức thư này, tôi đang lang thang bên vườn hoa bên
ngoài, lòng thấp thỏm lo âu.
Nếu bà chấp nhận lời van
nài của tôi, xin bà treo chiếc khăn tay của bà lên trên lọ hoa bên ngoài cửa sổ
phòng bà. Khi đó tôi sẽ bước vào biệt thự với tư cách là một người khách nghèo
hèn…”.
₪₪₪₪₪
Bức thư kết thúc ở đó.
Trước khi đọc hết bức thư, linh tính báo cho bà Yoshikô biết trước bà là nhân
vật chính trong chuyện quái đản này. Mặt bà tái xanh không còn giọt máu.
Như một lò xo, bà đứng
lên, chạy ra khỏi phòng. Bà tránh xa chiếc ghế mà trong mấy tháng qua, bà đã
ngồi lên đó hàng giờ, ngồi một cách thoải mái.
Có lúc bà muốn ngừng lại
giữa chừng, xé nát bức thư, nhưng bà lại đổi ý, cố gắng đọc hết câu chuyện.
Khi đã đọc xong, bà thấy
linh tính đã báo rất đúng chiếc ghế ‘ưng ý nhất’ của bà có chứa một người thật
chăng? Nếu đúng như vậy thì thật là một chuyện quái đản rùng rợn.
Và càng nghĩ bà càng nổi
da gà, lạnh buốt xương sống, dường như có ai đó đổ nước lạnh vào lưng.
Bà nhìn sững lên trời như
người lên đồng. Một lúc sau bà mới bình tĩnh để suy nghĩ.
Có nên xem xét chiếc ghế
để tìm hiểu thực hư chăng? Bà tự thấy không đủ can đảm bước gần chiếc ghế ma
quái đó.
— Thưa bà, có thư…
Bà Yoshikô giật nảy mình
trước tiếng nói bất ngờ đó. Quay lại, bà nhận ta có người đang đứng trước cửa,
tay cầm một phong thư.
Lại một bức thư của con
người ghê gớm ấy!
Tên của bà hiện rõ trên
phong bì, cùng với nét chữ như cua bò quen thuộc.
Bà do dự một lúc thật
lâu, phân vân không biết nên bóc thư ra không.
Sau cùng, cố thu hết can
đảm, bà xé phong bì, bóc thư ra đọc.
Bức thư thứ hai rất ngắn:
“Xin bà bỏ qua cho sự
đường đột của tôi khi gửi thêm cho bà một bức thư thứ hai. Tôi xin nói ngay cho
bà an tâm. Tôi là một trong những người ái mộ văn tài của bà. Bản thảo mà tôi
gửi đến bà dưới hình thức một bức thư, đó chỉ là một chuyện hoàn toàn tưởng
tượng.
Tôi sáng tác câu chuyện
quái đản này khi biết ông nhà mua chiếc ghế đó…
Đây là tác phẩm đầu tay
của tôi, nếu được bà phê bình thì thật là vạn hạnh cho tôi.
Bà nhận xét nó thế nào?
Nếu bà thấy nó lý thú phần nào thì đó là một phần thưởng lớn lao cho cố gắng
viết văn của tôi.
Trong thư đầu, tôi không
nêu tên truyện ngắn của tôi vì tôi muốn bà nghĩ đó là một bức thư.
Bây giờ tôi xin phép được
đặt cho nó một nhan đề là ‘Chiếc ghế đa tình’, không biết bà có đồng ý hay
không?
Trân trọng kính chào bà
và chúc bà được vạn sự như ý!”.
₪₪₪₪₪
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét