Chủ Nhật, 25 tháng 8, 2013

THƠ PHẠM CÔNG TRỨ



Nhà thơ Phạm Công Trứ
Sinh năm 1953
Quê: Hải Thanh, Hải Hậu, Nam Định.
Ông là PGS.TS Luật Học, hiện đang công tác tại báo Pháp Luật.
Các tác phẩm đã xuất bản gồm các tập thơ: “Lời thề cỏ may” phần I,II, III từ năm 1990 đến 1996; cuốn “Cỏ may thi tập” của ông được xuất bản năm 2000. Tập “Làng phố giao duyên” năm 2010. Và tập thơ “Phồn thi” là tập thơ mới nhất do Nhà Xuất Bản Hội Nhà Văn ấn hành.



Làm sao quên được tuổi thơ
Tuổi vàng, tuổi ngọc - tôi ngờ lời ai
Thưở ấy tôi mới lên mười
Còn em lên bảy, theo tôi cả ngày
Quần em dệt kín bông may
Áo tôi đứt cúc, mực dây tím bầm
Tuổi thơ chân đất đầu trần
Từ trong lấm láp em thầm lớn lên
Bây giờ xinh đẹp là em
Em ra thành phố dần quên một thời
Về quê ăn Tết vừa rồi
Em tôi áo chẽn, em tôi quần bò
Gặp tôi, em hỏi hững hờ
"Anh chưa lấy vợ, còn chờ đợi ai ?"
Em đi để lại chuỗi cười
Trong tôi vỡ ... một khoảng trời pha lê

Trăng vàng đêm ấy, bờ đê
Có người ngồi gỡ lời thề cỏ may ...



Em còn nhớ không em 

Cái mùa mưa năm ấy
Hai đứa mình lính mới
Tìm rau suýt lạc rừng

Gùi măng nặng trên lưng
Em thương tôi gầy quá
Những tháng năm nghiệt ngã
Em cũng gầy như tôi

Bao dung quá rừng ơi
Một chùm dâu da đất
Cùng nụ cười chân thực
Tôi trao em bồi hồi
Em nhận vào im lặng
Chỉ thì thào mưa rơi...

Rõ ràng tôi đã có
Có một thời đôi mươi

Em hình như cũng có
Có một thời yêu tôi

Bạn hình như cũng có
Có một thời như tôi...




Tay em cầm một bông hồng  
Đẹp tươi như thể... trắng trong như là...  
Sao anh như thấy thừa ra  
Hoặc bông hồng ấy, hoặc là chính em.



Thu cảm
Mướp tàn sen cũng đi tu
Lá tre đã thả một mùa heo may
Con sông không ốm mà gầy
Mắt em chưa tối đã đầy hoàng hôn
Cuối trời một giọt sao Hôm

Lòng anh vô cớ mà buồn đó em.

 


Phồn
      Phồn (I) ắt có phồn (II)
Thêm phồn (III) nữa cho dài mạch thi
      Phồn từ cõi ấy phồn đi
Chuyện tình trai gái có gì mới đâu
      Thích nhau thì cởi cho nhau
Về nhà dối mẹ qua cầu hỡi ôi
      Đắn đo lỡ phí của trời
Mẹ cha chắc cũng một thời như… ta (?)
      Phồn từ trong ấy phồn ra
Mãn nơi thôn giã, phồn qua thị thành
      Có tục rồi mới có thanh
Có trên, có dưới mới thành lứa đôi
      Trời kia có khác chi người
Sấm sét là phút đất trời giao hoan!
      Hiện đại phải lòng dân gian
Thi ca mạch ấy đều mang họ... phồn.



Cùng nhau men lối bờ đê
Giữa bao la cỏ em mê cỏ nào
Thủa ấy tóc để chỏm đào
Cầm tay cỏ dắt anh vào xưa xa
Hồn nhiên nhất đám cỏ gà
Chọi nhau túi bụi để mà cười vui
Mập to đích thực cỏ voi
Cỏ mật thì ngọt, nhọ nồi lại đen
Cỏ may xiên một mũi kim
Chân vịt mỏng mảnh, chân chim loè xoè
Cỏ lăn cỏ lác cỏ le
Khỏe như cỏ gấu lại e cỏ gừng…
Trâu bò lúc lắc cặp sừng
Bên nhau gặm cỏ thung dung chiều hè
Mục đồng tóc gió vàng hoe
Vật nhau trên cỏ để khoe đùi lườn
Chắp tay vái cỏ dọc đường
Hẳn là mấy bác tha hương về làng
Lúa là một giống cỏ hoang
Ông cha thuần dưỡng mùa màng trĩu bông
Quê mình hoa cỏ đầy đồng

Ngoài thành phố cỏ phải trồng đó em!


                   - PCT tự sự

1 nhận xét:

  1. DẠI KHỜ ƠI!
    Găm thương, găm nhớ vào tôi
    Gỡ sao cho được duyên trời lạc trôi
    Bờ đê một triền cuộc đời.
    Cỏ may ơi mãi đầy vơi nỗi niềm
    Bến sông vui ngắm trăng lên
    Con đò đợi bạn sách đèn bao hôm
    Lối đi vướng víu con đường
    Tinh nghịch hội bạn giận thương liên hồi
    Củ khoai nướng cháy chỗ ngồi
    Con trâu khắc mãi lằn roi quên đòi
    "Góc Sân" đọc nát "Khoảng trời"
    Lá cọ che lúc mưa rơi bất ngờ
    Chen rúc bờ bụi nắng trưa
    Cái áo đứt cúc em chưa thẹn thùng
    Ngờ đâu đến lúc phải lòng
    Lúng ta lúng túng mông lung rối bời
    Dại khờ ơi, dại khờ ơi
    Biết ngọt ngon đã qua thời có nhau.
    Kiều Sơn

    Trả lờiXóa