Thứ Hai, 12 tháng 8, 2013

ĐỪNG NÓI MÀ NGƯỜI TA BIẾT TÔI SỢ VỢ nhé!

... Bố ai mà chẳng sợ!
He he ..chuyện thật 99% ,1% do anh bạn mình hư cấu.
(Có sử dụng tư liệu trên F)



CHUYỆN SỢ VỢ (Kỳ 1)
Tôi có ông bạn bác sĩ lấy vợ đã ngoài hai mươi năm. Bữa kia hai ông bà rủ nhau đi chợ mua sắm kỷ niệm ngày cưới. Lúc đi vợ bảo:
- Anh giữ tiền nhé. Em mua cái gì thì anh chi.
Người chồng cất tiền vào túi áo. Nhưng khi hai người đến đầu chợ thì bà vợ lại cằn nhằn:
- Ðến chỗ đông người mà sao anh lớ ngớ như một thằng ngố vậy? Anh không biết bọn móc túi đầy trong chợ à?
- Ðừng lo, người chồng nói, chúng nó không làm gì được anh đâu.
Bà vợ ngắm nghía đức ông chồng một lúc rồi quyết định:
- Ðưa hết tiền đây. Anh giữ tiền, mất như chơi.
Người chồng vâng lời, đưa tiền cho vợ. Bà ta bỏ tiền vô ví, cầm chắc trong tay.
Hai người bước vào chợ, đi vòng vòng một hồi, cuối cùng bà vợ quyết định mua một bộ đầm 230 ngàn. Nhưng khi móc ví trả tiền thì mới hay là ví đã bị rạch và gói tiền đã biến mất. Anh chồng nhỏ nhẹ nói:
- Phải chi lúc nãy em để anh giữ tiền thì đâu đến nỗi.
Bất ngờ bà vợ túm lấy cổ áo chồng, gầm lên:
- Ðồ ngu! Tại sao tôi bảo anh đưa tiền cho tôi giữ mà anh cũng đưa? Anh phải biết ngăn cản tôi chứ. Đàn ông gì mà vợ bảo sao nghe vậy để đến nỗi mất hết tiền. Lỗi của anh sờ sờ như thế mà còn đổ cho người ta. Ðàn ông gì mà hèn quá vậy!
Bị nắm cổ áo ngay giữa chợ, anh chồng mắc cỡ quá, năn nỉ:
- Anh xin lỗi. Em buông anh ra đi. Em làm thế người ta thấy lại cho rằng anh sợ vợ đấy.
**************

CHUYỆN SỢ VỢ (Kỳ 2)
Người thứ hai trong câu chuyện này là một vị trông rất đạo mạo. Buổi trưa nóng nực, tình cờ tôi gặp anh ta trong một quán nước. Thấy cổ tay anh ta bị những vết xước chằng chịt như bị lấy dao lam cứa hàng trăm nhát trên đó, tôi bảo:
- Ủa, tay ông bị sao vậy?
Ông này vốn là một nhà giáo nên rất cẩn thận. Trước khi trả lời, anh bạn tôi ngó tới ngó lui xem có học trò hay đồng nghiệp ngồi gần không, rồi rỉ tai tôi:
- Vợ nó cào.
- Trời đất! Cào mấy ngày mà nát bấy cái cổ tay vậy?
- Có một đêm thôi. Kinh hoàng lắm. Suốt đêm.
- Sao ông không kháng cự?
- Vì mình có lỗi.
- Lỗi gì?
- Bị bắt quả tang đi chơi với bồ nhí.
- Thì cứ xin lỗi và hứa không quan hệ lăng nhăng nữa là được rồi. Việc gì mà phải nằm im chịu trận âm thầm trong đêm như thế?
Anh bạn giáo viên thở dài, xổ cái ống tay áo xuống, cài măng sét để che những móng vuốt đàn bà, đoạn phân trần:
- Nhà chật, con cái nằm ngủ sát bên cạnh. Vợ chồng cãi nhau sợ chúng nghe, chúng nó buồn, còn mình làm cha cũng sợ mất uy tín. Cả hai vợ chồng lại đều là giáo viên to tiếng sợ hàng xóm chê cười. Vì thế mà cả bà vợ lẫn mình không ai nói một tiếng. Cuộc trừng phạt cứ thế diễn ra quằn quại trong đêm tối, nhức nhối trong âm thầm. 
Đoạn anh ta rỉ tai tôi giọng thì thào đến mức tôi suýt không nghe thấy:
Xin ông kín cho chuyện này nhé kẻo tôi bị mang tiếng là sợ vợ thì còn mặt mũi nào mà lên lớp nữa.
*****************

CHUYỆN SỢ VỢ (Kỳ 3)
Người thứ ba là một anh nhà văn. Ngày nọ tôi đến nhà anh ta chơi, vừa bước vào nhà đã nghe tiếng cãi vã phía trên cầu thang. Tôi vừa định lên xem chuyện gì thì thấy anh nhà văn hối hả chạy xuống, phía sau là một cô vợ trẻ cầm con dao thái thịt đuổi theo bén gót, mặt tưng bừng như người uống rượu. Ðể bạn khỏi ngượng tôi nép vào trong gầm cầu thang tránh mặt. Cô vợ vung dao chém một nhát, anh nhà văn né kịp, con dao chém vô tường tóe lửa. Cô vợ trẻ lại phóng lưỡi dao về phía đức ông chồng nhưng hụt. Một trận quyền cước tiếp theo sau. Anh bạn nhà văn nép vô xó chịu đòn, lưng áo bị xé toạc, hằn in dấu cán chổi của trận đòn ngày hôm trước. Lúc ấy tôi bèn xuất hiện can ngăn, đỡ đòn cho bạn. Bà vợ trẻ cúi xuống nhặt con dao, dứ dứ trước mặt chồng mấy cái rồi bỏ đi. Tôi dìu anh bạn lại ngồi nơi cầu thang và hỏi han sự tình. Anh ta đáp:
- Tối hôm qua mình về với bà cả và mấy đứa nhỏ.
- Thế là bà hai có đồng ý không?
- Mình có xin phép nghiêm chỉnh.
- Vậy tại sao lại bị đánh?
Anh bạn kéo chiếc khăn tay ra hỉ mũi sồn sột, sau đó ho khan lên mấy tiếng rồi mới trả lời:
- Ðó là tại vì lúc ra đi thì mình khỏe mạnh mà khi trở về thì mình bị cảm cúm. Bà hai tra hỏi: “Anh về nhà làm gì mà bị mất sức dữ vậy?”. Nhưng mình có làm gì đâu mà mất sức.
Nói đến đó thì anh bạn hắt xì hơi mấy cái liên tiếp, rồi lại phân trần:


- Ông nghĩ coi, cảm cúm có khi là chuyện trái gió trở trời, ai mà tính trước được. Nhưng mà ông biết vậy thôi, chuyện đâu bỏ đó kẻo anh em người ta lại bêu riếu tôi sợ vợ thì mất mặt lắm. À, ông kiếm cho tôi tý mật gấu nhé.
***************

CHUYỆN SỢ VỢ (Kỳ 4)
Người thứ tư trong câu chuyện là một công chức. Sáng nào tôi cũng thấy anh chỉnh tề, cầm cái ô đi mặc dù tôi chưa hề thấy anh trương ô lên bao giờ. Bà vợ anh là một người buôn bán ở chợ, mặt đầy phấn. Hôm nọ tôi thấy bà ta là lạ, về hỏi vợ thì bị mắng: “Anh cẩn thận đấy. Người ta đang mốt cạo lông mày rồi vẽ mực vào. Lạ cái gì. Mà sao anh nhìn kỹ thế? Hay là có chuyện gì rồi? Cứ mà liệu hồn đi là vừa”.
Một đêm tôi nghe tiếng chửi rủa, tiếng loảng xoảng. Sáng sớm hôm sau bà vợ anh hàng xóm mở cổng đánh xoẹt một cái, mặt vác lên trông rất hiếu chiến. Chờ bà ta đi rồi tôi mới sang bấm chuông. Mãi lúc sau mới thấy anh chồng mặt úp chiếc khăn lò dò bước ra, ngó lên ngó xuống rồi bảo:
- Ông xem con vợ tôi đã đi hẳn chưa?
- Yên chí. Tôi thấy bà ấy lên ô tô rồi. Mà sao mặt ông sưng lên thế. Ngã à?

Trầm ngâm ông bạn tôi mới kể lại đầu đuôi câu chuyện. Thì ra đêm qua anh mệt đi nằm trước. Lúc bà vợ vừa bước vào phòng anh bảo vợ tắt đèn giùm. Khổ một nỗi đáng ra gọi tên vợ thì anh này lại buột miệng gọi tên một em nào đó. Thế là bà vợ hầm hầm vặn hỏi. Anh ú ớ trả lời chẳng ăn nhập gì. Điên tiết bà mới tát cho mấy cái vào mặt, đoạn ném văng cái đèn ngủ và hét lên: “Cái ngữ như ông cũng đòi ham hố. Chưa đủ sức làm chồng đêm nào mà cũng ti toe bồ bịch”. Anh bạn tôi nhục quá ôm gối xuống nhà bếp ngủ nhưng bà ấy không cho. Bà ta mắt nhìn ông vằn cả tia máu lên: “Tôi nuôi ông để làm gì ông có biết không?”
- Nhục quá ông ơi. Đời tôi sao mà nhục thế!. Anh nói mà mắt ươn ướt. 
- Sao ông mất cảnh giác thế? Phải tập đánh vần tên vợ trước khi về nhà chứ. Tôi gắt lại.
- Khổ quá. Đó là cái mụ quét dọn ở cơ quan tôi chứ tôi đâu có được cái gì. À, nhờ ông gọi điện xin phép cho tôi nghỉ nhé. Bảo là hôm trước tôi đi công tác Đồ Sơn về bị cảm không đi làm được. Mặt mũi tôi sưng lên thế này đi làm không tiện. Cơ quan mà biết tôi sợ vợ thì còn gì là uy tín nữa.
*************

CHUYỆN SỢ VỢ (Kỳ 5)
Người thứ 5 là một tay giám đốc nổi tiếng ăn nên làm ra vốn là bạn hồi học phổ thông của tôi. Mỗi khổ là vợ của anh ta lại người nhà quê mà bố vợ lại đỡ đầu cho công việc và sự nghiệp của anh ta. Từ khi theo chồng ra thành phố nhiều lần nàng đã làm cho hắn ngượng chín mặt. Đời nhà ai khách quý đến nhà mà cô vợ cứ xuyềnh xoàng trong chiếc váy ngủ thiếu vải khiến khách cũng nhấp nha nhấp nhổm khó xử. Đắn đo mãi, một buổi sáng tay giám đốc lựa lời nói với vợ:
- Em xem lại cách ăn mặc đi chứ. Ai đời cứ váy vó ngắn cũn cỡn thồn thộn trước mặt khách thế thì còn gì là công, dung, ngôn, hạnh nữa. Anh cũng xấu lây. Lần sau có khách em mặc quần áo tử tế vào, rồi khách về cởi ra cũng được. làm thế anh cũng được thơm lây.
Nói chưa dứt lời, nhà hắn chuông đã kêu vang. Hắn nháy mắt cho vợ rồi ra đón khách. Một đối tác cỡ bự bước vào. Vừa đặt mông xuống vị khách đã thấy bà vợ ông giám đốc ló mặt ra thỏ thẻ:
- Anh ơi?
- Gì thế em?
- Em mặc quần áo nhé?
Ngượng chín mặt nhưng tay giám đốc cũng nhanh trí đáp lại:
- Ừ, em mặc quần áo cho con đi kẻo lạnh nó cảm đấy.
- Không, em mặc cho em cơ. Tiếng bà vợ vừa uốn éo vừa đĩnh đạc.
Vị khách nghĩ rằng thằng cha này máu mê quá. Cả đêm chưa chán vợ hay sao mà sáng sớm ra đã giở trò. Thôi đã thế mình nên về kẻo làm hỏng chuyện vui của ông ta thì hỏng việc làm ăn.
Nghĩ thế vị khách bèn cáo lỗi, chào tay giám đốc ra về. Vừa đứng dậy lại nghe tiếng thỏ thẻ:
- Anh ơi, em cởi quần áo nhé?
Khi bắt tay ông giám đốc ở cửa, vị khách ý nhị nói nhỏ: Tôi phục ông đấy. Sức khỏe ông còn vượng lắm. Chúc mừng, chúc mừng.
Chờ cho vị khách về hẳn, tay giám đốc đang định mắng vợ một thôi cho hả giận. Không ngờ vừa nói mấy câu, bà vợ đã xõa tóc, bù lu bù loa đòi gọi điện cho bố đẻ. Hắn sợ quá bèn van xin vợ dừng lại và dập đầu lia lịa xin lỗi. 
Không trút được sự tức giận với ai, hắn lại tìm tôi. Vừa kể xong câu chuyện anh bạn tôi vừa nói nhỏ: “Khổ thế đấy ông ạ. Không phải tôi sợ vợ đâu đấy. Tôi sợ là sợ cái người đẻ ra nó. Nhưng mà ông nghe đâu để đấy. Thiên hạ biết tôi sợ vợ thì còn làm ăn thế đếch nào được nữa".
 ***********
(còn nữa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét