Dừng chân "một khúc sông quê"
Làn quan họ đất Nghệ mê mải nguồn
"Đồng dao người lớn" chập chờn
Là khi "thế giới không còn trăng" soi
Lề nào bước cũng thảnh thơi
Của mình "chia" cả, của người diêu bông
Thả tình ghé mỗi bến sông
Cầm tinh con Hợi tự lòng đầy vơi
Vượt niên thất thập đời người
Dòng xanh trong đến tận nơi vô cùng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét