Thứ Ba, 14 tháng 5, 2013

NHÀ THƠ  ĐỖ TRỌNG KHƠI



Đỗ Xuân Khơi, sinh 17-7-1960 ở làng Trần Xá, xã Văn Cẩm, huyện Hưng Hà, Thái Bình. Năm lên 8 tuổi, đang học lớp 1 thì bị bệnh viêm đa khớp dạng thấp, dính khớp teo cơ và đến lớp 4 thì phải bỏ học vì bệnh nặng. Kể từ ngày bị bệnh, suốt những năm tháng tuổi ấu thơ tới tuổi thanh niên là quãng thời gian tuổi đời lớn lên theo tháng ngày chữa bệnh ở các bệnh viện, các nhà thầy lang trong vùng. Ông bà nội của Đỗ Trọng Khơi chỉ sinh được bố anh là người con trai độc nhất, bố đi bộ đội năm 1966 và hy sinh ở chiến trường miền Nam.
 Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Hội viên Hội Văn học nghệ thuật Thái Bình
Các giải thưởng:- Giải Nhì cuộc thi thơ Tuần báo Văn nghệ năm 1989- 1990
- Giải C của Uỷ ban Trung ương liên hiệp VHNT, 1993 cho tập thơ: Con chim thiêng vẫn bay
- Giải Nhì của Uỷ ban Trung ương liên hiệp VHNT, năm 2003 tập truyện ngắn Ma Ngôn- Giải nhì cuộc thơ do nhóm thơ Thanh Xuân Hà Nội tổ chức năm 1992
- Giải khuyến khích cuộc thi âm nhạc trẻ do nhà hát tuổi trẻ tổ chức năm 1992.
Tác phẩm đã xuất bản::
- Con chim thiêng vẫn bay (thơ),1992
- Tháng mười thương mến (thơ), 1994 - Trước ngôi mộ thời gian (thơ),1995
- Gọi làng (thơ),1999- Cầm thu (thơ), 2002
- Ma ngôn (truyện ngắn), 2002
- Khúc thương đau (thơ), 2006
- Thơ hay - một cách nhìn (tập bình thơ)- 2007
Nhà thơ Trần Đăng Khoa nhận xét: “Đỗ Trọng Khơi là một nhà thơ đặc biệt, thất học, mồ côi và bị tật nguyền từ bé nhưng bằng nghị lực, anh vượt lên số phận để sống, để cống hiến và đóng góp cho nền văn học nước nhà. Những vần thơ của anh luôn chứa đầy tính nhân sinh quan, là sự chiêm nghiệm về những gì thân thuộc, gần gũi quanh ta. Là nét chấm phá rất riêng về phong cách nghệ thuật…”.


                      Lấy vợ khi tuổi 50

Chùm thơ lục bát của Đỗ Trọng Khơi

Ở thế gian
Mai kia ngủ giấc thiên thu
buông tay bỏ lại tù mù thế gian
Vầng trăng đáy nước ngấn vàng

từ lâu ta đã để tang ta rồi
Bây giờ dắt cỏ rong chơi
cỏ ơi, những dấu con người còn không?
Bây giờ dắt gió lông nhông
gió ơi, đáy của mênh mông chỗ nào?
Từ ngày biết có chiêm bao
dắt tay hư ảnh tìm vào gọi tên!...
                                               Thu 2008


Ở trọ
Một đêm ở trọ nỗi buồn
cùng hòn sỏi với đám sương nằm kề
chợt nghe hòn sỏi nói mê
màu hoa năm ngoái sắp về cùng xuân.



Ta về cõi ta
Ta về ở ẩn trong ta
đem thân thoáng chốc làm quà tặng chơi 
khuất thì khuất một ta thôi
ngày đương trưa nắng chia ngôi thật dài
Đời ta không kể ngắn dài
tình ta bỏ lẽ đúng sai lại rồi
trong bao la một ta ngồi
một ta chơi với một người là ta
Không hề trẻ sao lại già
không là lá chẳng thành hoa, chẳng gì
sinh ra là để mất đi
mất đi là để ta về cõi ta
Ta về ở ẩn trong ta
tấm thân cát bụi... như là thế thôi.


Giao thừa
Xanh về thì vàng ra đi
nhẹ nhàng, lá chả bấc chì gì nhau
Giao thừa thời khắc đỏ au
lửa hương, tàn pháo, hoa đào, môi son
Giao thừa khoảnh khắc chon von
tưởng tan xác, lại vẫn còn tháng năm
Hương thơm chẳng nói chẳng rằng
cứ dìu xuân lại ăn năn bên vườn.
                               Đêm Trừ tịch, Kỷ Mão



Thơ vui cho M. cùng N
Là người khó nữa là tiên
ta - thân cát bụi cư miền dương gian
Tiên Đồng, Ngọc Nữ là nàng
ai xui nhan sắc quá giang xuống trần
Chữ tình vốn lắm phù vân
gặp đây nâng chén ân cần tạ nhau
rằng phận ta, xá gì đâu
e cho đường kẻ sở cầu so đo
Chân sương chớp một cánh cò
đặt thẳm lạnh nỗi âu lo lại lòng
ta thường cậy rượu cân đong
bao nhiêu máu lệ cho bằng sắc hương
Bao nhiêu khổ luỵ trên đường
cho bằng một nấm cỏ sương cuối trời!..
                                                      26/8/2001


Bên sông
Đêm lên, khi chạm vầng đông
là khi chim sáo sang sông với người
Sông không vì ai ngừng trôi
không vì ai cả đổi rời bến xưa
Vẫn màu mây trắng nguyên sơ
trên sông ngày ấy bây giờ còn kia
Có người từ lúc người đi
thân như nước chẩy, lòng thì núi non.
                                                              4/5/2002



Khi tình quá một gang tay.
Chiều còn chừng một gang tay
bên kia vàng nắng, bên này trắng sương
một gang...ngỡ mảnh vô chừng
mà trăm năm vẫn đôi phương mịt mờ
Cao không quá một câu thơ
chữ Tin thì tối, chữ Ngờ thì trong
sâu không quá một tấc lòng
mà đi không gặp, mà mong chẳng thành
Chiều vàng, chiều tím, chiều xanh
đẹp sao đẹp tận mong manh thế này
khi tình quá một gang tay
thì nghiêng vạt áo gói ngày làm đêm.
                                                    24/9/2003

1 nhận xét:

  1. Chữ tình vốn lắm phù vân
    gặp đây nâng chén ân cần tạ nhau
    Rất hay

    Trả lờiXóa