Tết năm ấy,
tôi được theo hai chị tôi xuống thăm cô Bốn. Tôi thích lắm. Thứ nhất là được mặc
áo mới đi chơi xa. Thứ nhì là xuống cô Bốn thế nào cũng được ăn nhiều bánh. Cô
Bốn đã chẳng hẹn với tôi như thế là gì. Nhất là Tết năm ấy, cha mẹ tôi giận hờn
nhau, mẹ tôi chẳng sắm sửa gì nhiều để ăn Tết cả. Đầu đuôi do cha tôi đánh bạc
thua to. Thua to ngay từ hai tám Tết. May mà có ít bánh in, bánh đậu mẹ tôi đã
đóng xong từ mấy ngày trước đó, không thì cái Tết ấy chúng tôi chẳng có gì mà
ăn. Nhưng bánh in bánh đậu thì đối với tôi không thích bằng bánh tét. Nhất là
bánh tét của mẹ tôi gói thì ngon tuyệt. Cây bánh bóc ra, nếp cứ xanh óng ả như
mạ non. Rồi khi tét ra từng lát thì nếp ở trong ruột cứ trắng và trong nuôn
nuốt. Giữa mỗi lát, nhân đậu xanh vàng mơ lấm tấm mỡ giống như một cái nhuỵ
vàng. Thành thử mỗi lát bánh nhìn như một bông hoa.
Cô
Bốn tôi là con cùng cha khác mẹ với cha tôi. Lúc còn bé tôi chưa hiểu vì sao cha
tôi lại ghét cô Bốn đến thế. Mãi khi lớn lên, tôi mới rõ, ông nội tôi trước vốn
giàu, sau chỉ vì lấy mẹ cô Bốn về làm lẽ nên tiêu pha tung tán, sạt cả gia tài.
Ông nội tôi chết chẳng để lại được gì đáng kể. Cha tôi đổ tội cho mẹ cô Bốn và
ghét lây sang cô. Nhất là từ ngày mẹ cô Bốn chết đi thì cha tôi lại trút tất cả
cái giận ghét lên đầu cô. Tôi nhớ là cô Bốn tôi rất nghèo. Cái hình ảnh còn
lại trong tôi về cô, đến bây giờ vẫn còn rõ nét. Cô tôi người dong dỏng cao,
luôn luôn mặc áo quần đen rách vá. Gặp cô lúc nào cũng thấy cô đội cái rổ lớn
trên đầu. Trên chiếc rổ đó, cô thường úp những cái nón mới cô vừa làm xong để
mang lên chợ bán. Vì cái rổ có nón úp đó nhìn cô càng thấy cao và gầy thêm. Mỗi
lần đi vào cửa nhà tôi, cô lại hạ cái rổ xuống, bưng ở trước ngực để cho khỏi
vướng. Cô Bốn biết cha tôi không thích cho cô vào nhà. Thấy cô vào, nếu không
có chuyện gì thì thôi, nhưng nếu gặp phải bữa cha tôi thua bạc hay có chuyện
không vui cha tôi lại lườm lườm cô và quát: - Mày vào đây làm gì hả con điếc
kia? Cô tôi thường không trả lời. Không phải vì điếc không nghe. Cô tôi chỉ
bị nặng tai thôi, chứ không phải điếc. Cô chỉ cười trừ. Đôi môi cô héo tím. Vì
còn bé, những lúc ấy, tôi chỉ lo cha tôi lại quát mắng cô thêm. Tôi chưa thấy
thấm thía cái khổ của cô tôi lúc bấy giờ. Cô tôi bị người đời, ngay cả những
người thân thích, khinh ghét nhiều quá nên cô quen đi, lờn đi, không còn biết
nhục nhã là gì nữa. Cô tôi goá chồng từ năm hăm chín tuổi, bây giờ thì sống với
hai đứa con gái, đứa lên năm, đứa lên ba. Nghe cô tôi than thở với mẹ tôi, tôi
mới biết thêm là hai đứa ấy rất ốm yếu, năm ngày ba tật. Cô tôi thiếu thốn quanh
năm. Mẹ tôi thường vẫn giấu cha tôi, khi thì vài chén gạo trắng, khi thì chùm
bắp chục khoai, bà bỏ vào rổ cho cô tôi mang về. Cô tôi, những lúc ấy lại ghé
sát miệng vào tai mẹ tôi mà nói: - Thôi chị Hai! Chị cho, anh Hai thấy lại la
chị đó. Mẹ tôi cười một tiếng rồi cứ trút gạo, nhét bắp vào rổ. Cô tôi lại
nhìn dớn dác, cửa trước, cửa sau sợ cha tôi vào bắt gặp, rồi cô lấy lá chuối
xanh tủ kín tất cả bưng đi. - Thôi tui về nghe chị Hai. Cô về nghe mấy cháu.
Về không hai đứa nó trông! Lại cũng lớn lên, tôi mới rõ là cô tôi vì không có
con trai nên rất thương tôi, mặc cho cha tôi lườm mắng, cô tôi lên chợ, về chợ
vẫn thường ghé vào nhà tôi. Trừ những lúc quá gay gắt, cô tôi mới vòng ngả khác
để đi. Thường đấy là những ngày cha mẹ tôi cãi cọ với nhau, ném vỡ cả những bát
đĩa mà thường ngày cha tôi vẫn thường trầm trồ khen là quý, là đẹp. Cô tôi tuy
nặng tai và tuy ở xa nhưng chuyện gì không vui xảy ra trong gia đình tôi, cô đều
nghe biết rất sớm. Những lần ấy cô chỉ đứng thập thò ngoài bờ rào, cạnh bụi duối
để chờ tôi ló ra là gọi: - Mười ơi! Cô đây nè! Ra đây! Nghe tiếng cô, tôi
chạy ra ngay. Khi nào ở chợ về, ghé vào nhà, cô tôi cũng nhét vào tay tôi vài
viên kẹo cau hay một cái bánh tráng nhỏ. Cô tôi chờ tôi đến thật gần rồi mới
hỏi: - Cha mẹ hết cãi cọ với nhau rồi chớ con! Tôi trả lời, có khi tới hai
ba lần cô tôi mới nghe được. Mặc dù tôi đã cố nhón gót và nói thật to. Và mặc dù
cô tôi đã áp tai vào bờ rào tóc vương cả vào những cành duối. Cô tôi, hoặc chau
mày lại khi nghe tôi bảo cha mẹ tôi vẫn còn đang giận nhau, hoặc gật gật đầu một
cách mừng rỡ khi nghe cha mẹ tôi đã làm lành với nhau. Cô lại truyền qua bờ rào
mấy viên kẹo cau. Tôi lại đón lấy, bỏ vào mồm nhai công cốc. Cô tôi lại đội
rổ lên đầu, lại men theo luỹ tre sau nhà tôi, đi ra con đường ruộng chạy ở giữa
những đám bắp đang trổ cờ hay giữa những đám đậu phụng hoa vàng lấm
tấm...
*
* *
Năm ấy vào sáng mồng một Tết, tôi được theo
hai chị tôi xuống thăm nhà người cô nghèo. Đây là lần đầu tiên tôi xuống nhà cô.
Cũng cần nói là năm ấy tôi lên bảy và nổi tiếng là tham ăn nhất nhà. Bánh kẹo gì
tôi cũng được ăn nhiều nhất. Dọc đường hai chị tôi cứ mải bàn những chuyện
đâu đâu. Hết tóc dài, tóc ngắn, lại đến gương, đến lược. Tôi chẳng thèm nghe cứ
nhìn vào nhà này, nhà kia xem bọn trẻ con cùng tuổi với tôi, chúng đang chơi gì.
Và cứ mong chóng đến ngay nhà cô. Ra đến con đường ruộng chạy giữa đồng, hai
chị tôi hình như cũng hết chuyện nên quay lại hỏi tôi: - Sao, bây giờ xuống
cô Bốn mày muốn ăn bánh gì nào? Nói trước nghe thử. - Bánh tét. - Ăn nhiều
hay ít? - Nhiều! - Cô Bốn làm gì có bánh nhiều mà đòi ăn nhiều! Tôi cãi
ngay: - Cô Bốn không có nhiều mà bữa trước lại hẹn để phần nhiều cho em
à? - Nhiều của cô Bốn thì không nhiều đâu. Tôi định hỏi tại sao thì chị
Tám tôi đã nói: - Bữa nay, chị em mình xuống, mặc sức cô Bốn mừng chị Năm
hử. - Ừ! Nhà cô Bốn lâu nay trên mình có ai xuống đâu mà không mừng. Tôi
hỏi chen vào. - Sao lại không xuống hở chị Năm? - Tại nhà cô nghèo, xuống
làm gì! Rồi chị Năm tôi dặn: - Này, xuống dưới đó cô Bốn cho ăn gì thì ăn
nấy, mày đừng có đòi như ở nhà nghe chưa. Sau tao ghét, tao không dám dẫn đi nữa
đâu. Tôi không trả lời. Nhà cô Bốn ở bên kia một con sông nhỏ phải qua đò.
Đò ngày Tết vui thật. Trong khoang, quần áo người nào đường chỉ may cũng mới
tinh. Ai cũng vui vẻ tươi cười. Nước sông trong leo lẻo. Qua một con đường
ngoặt, chị Năm tôi chỉ vào một ngôi nhà thấp nhỏ, tranh đã cũ nát rồi bảo: -
Nhà cô Bốn đây! Tôi cắm đầu chạy trước hai chị tôi. Vừa thoáng thấy tôi, cô
tôi đã reo lên mừng, quýnh cả lưỡi: - Trời ơi thằng Mười! Lại có con Năm, con
Tám nữa! Cô tôi bồng đứa con gái nhỏ chạy ra. Cái cười của cô tôi lúc ấy, bây
giờ nhớ lại, tôi mới thấy thật là một cái cười vui sướng đến tột độ. Chưa bao
giờ tôi lại tưởng tượng cô tôi có một cái cười như thế. Có ba chị em tôi, gian
nhà đang lặng lẽ bỗng vui hẳn lên. Tôi thấy cô tôi đưa mắt nhìn sang các nhà
hàng xóm như tìm ai. Mãi sau này, tôi mới hiểu hết ý nghĩa của cái nhìn ấy. Cô
tôi như muốn nói với những người hàng xóm vốn khinh cô: - Đấy, lũ cháu tôi nó
xuống thăm tôi đấy. Cô tôi miệng thì bảo chúng tôi ngồi lên giường, tay thì
lấy nón mũ của chúng tôi xếp lại thành đống cho gọn, cô tôi bảo: - Ngồi chơi
các con, cô đi lấy bánh ăn hử? Chui cha, mấy cái Tết rồi, Tết này lũ bay mới
xuống thăm cô. Bỗng cô mếu máo: - Tao biết lũ bay thương tao lắm chớ! Tại
cha lũ bay ghét tao, không muốn cho lũ bay xuống, lũ bay mới không xuống
chớ! Rồi cô đổi giọng hỏi tiếp: - Cha mẹ hết cãi nhau chưa! -
Chưa. Trong lúc ấy đứa con gái bé của cô tôi vẫn hau háu mắt nhìn tôi. Đến
bây giờ tôi mới kịp nhận thấy là nó không có áo mới. Cả chị nó cũng thế. Hai đứa
đều xanh xao và đều có vẻ e sợ. Con lớn cứ nấp sau cánh cửa. Chị Năm tôi đưa tay
kéo ra, nó cứ bíu lấy cánh cửa trì lại. Cô tôi thấy, liền bảo: - Thôi, kệ nó
con. Tôi nhìn lên bàn thờ để ở giữa nhà. Tôi lạ quá. Ồ! Thế này thì ai bảo là
cô mình nghèo. Sau cái bát hương và hai cái chân đèn bằng gỗ sơn đỏ đã cũ, tôi
thấy rõ ràng hai hàng bánh tét xếp chồng lên nhau, ngay ngắn, ngon lành.
Thấy
tôi nhìn chăm chăm vào những cây bánh tét, cô tôi rút ra một cây rồi hỏi:
-
Mẹ năm nay không nấu bánh tét phải không? Tôi gật đầu ngay. Cô tôi không nói
không rằng, chạy tìm ngay sợi chỉ để tét bánh. Cô tôi tét cả cây bánh, sắp lên
chiếc đĩa bị vỡ đã được gắn lại, rồi để lên giường. - Ăn đi mấy con. Bánh cô
gói chắc không ngon bằng bánh mẹ gói đâu! Cô nói thế nhưng tôi ăn vẫn thấy
ngon vô cùng. Hai chị tôi làm khách lắm, ăn như người lớn cả rồi ấy. Như thế
càng tốt chứ sao. Tôi thì tôi cứ ăn phăng phăng. Chị Năm tôi đã mấy lần bảo tôi
ăn chầm chậm tôi vẫn mặc. Chẳng mấy chốc đĩa bánh đã sạch ráo. Đứa con gái
lớn của cô tôi cầm lát bánh từ lúc chị Năm tôi đưa đến giờ, vẫn chưa ăn hết. Nó
cứ nhấm nhấm như dán. Thế mà lại hơn. Vì bây giờ nó vẫn còn bánh, còn tôi thì đã
hết sạch rồi. Tôi nhìn miếng bánh của nó mà thòm thèm. Phần tôi chỉ mới được hai
lát chứ mấy. Mà sức tôi thì có thể chở thêm được vài lát nữa. Tôi lại nhìn lên
hai hàng bánh tét xếp ở trên bàn thờ rồi nói với cô tôi: - Lát nữa cô cho một
mình cháu một cây nghe cô Bốn. Cô tôi gật đầu ngay: - Ừ! Để rồi cô chọn
cho một mình con một cây thiệt ngon đem về ăn. Lúc đó tôi mới yên tâm. Tôi
chờ. Tôi chắc cô tôi sẽ chọn ngay cho mình. Tôi lại đưa mắt nhìn lên hai hàng
bánh tét chồng ngay ngắn lên bàn thờ. Tôi định chọn trước một cây để khi cô lấy
thì chỉ cho cô. Vì có ý chọn trước như thế, tôi mới nhận xét được rằng: năm cây
bánh nằm hàng dưới to hơn ba cây bánh nằm hàng trên. Ồ, thế thì chốc nữa mình
phải chọn một cây ở hàng dưới mới được. Tôi chờ. Tôi lại đoán chắc khi dọn
xong đũa, đĩa, thế nào cô tôi cũng chọn bánh cho tôi. Nhưng không, cô tôi chỉ
đem đĩa đặt ở bàn thờ rồi đi xuống bếp xách ấm nước lên. Tôi hơi sốt ruột lại
đoán: thế nào xách nước lên xong, cô cũng chọn bánh cho mình. Nhưng không, xách
nước lên cô lại lo đi lấy hai cái bát nhỏ đặt lên giường và rót nước ra. Cô ngồi
ở giường hỏi chuyện hai chị tôi. Tôi không chờ được nữa. Tôi nhắc: -
Cô! - Cái gì con? Uống nước hử? Tôi lắc đầu rồi chỉ lên bàn thờ. Cô tôi
bỗng sực nhớ ra: - Mẹ cha ơi! Quên mất! Đây, để cô lấy cho một mình con một
cây hử. Cô lấy một cây ở hàng trên. Tôi chỉ ngay một cây ở hàng dưới. Cô
bảo: - Í, cây này ngon hơn! Cô gói cô biết mà! Cây này ngon lắm, cho con
đây. Tôi không chịu cứ đòi cây kia. Chị Năm cau mặt gắt với tôi: - Cô cho
thì cầm lấy chớ! Đòi, đòi cái gì? Không có mẹ tôi ở đây nên tôi sợ chị tôi.
Tôi đành phải nhận cây bánh nhỏ cô tôi đưa cho tôi, nhưng trong lòng ức
lắm. Cô tôi lại hỏi chuyện về cha mẹ tôi mấy hôm nay. Cô tôi lại kể chuyện
dượng tôi hồi còn sống: - Hồi dượng mày còn sống, tao không đến nỗi khổ như
bây giờ. Mỗi năm tết đến, hai đứa nhỏ, đứa nào cũng có quần áo mới, cũng đủ thứ
bánh trái trong nhà. Khỏi phải bị thiên hạ họ khinh. Tôi chẳng chú ý gì đến
những điều đó. Tôi chỉ mong sao nói được với cô đổi cho mình cây bánh lớn hơn
nằm ở dưới kia. Nhưng nói thế nào bây giờ? Chị Năm tôi sao lúc đó lại làm cho
tôi sợ đến thế. Bỗng tôi thấy cô tôi kéo hai chị tôi ra nhà sau. Cô muốn khoe
với hai chị tôi con heo con cô vừa mới nhận đem về nuôi rẽ. Tôi lợi dụng ngay
lúc ấy để đánh đổi cây bánh tét mà tôi đã ngắm chọn trước. Cây bánh lớn hơn
thật. Có thế chứ. Tôi sợ chị tôi biết nên chẳng ra sân. Nhưng liền đó, tôi đã
nghe tiếng cô tôi gọi: - Mười ơi? Ra coi con heo của cô đây này! Tôi đành
cắp cái bánh vào nách rồi đi ra sau. Cái bánh to quá tôi cặp cứ muốn rớt ra. Mà
cầm lộ ra thì sợ chị tôi biết là tôi đã đổi trộm mất. Xem xong heo, tôi giục
hai chị tôi về. Cô tôi không cho: - Mấy năm nay, Tết này lũ bay mới xuống
đây. Ở lại ăn cơm đã rồi về. Tôi không chịu. Có cái bánh tét rồi, tôi chỉ
muốn về ngay. Tôi xịu mặt: - Không, đi về đi chị Năm. Không giữ lại được,
cô tôi đành để cho ba chị em tôi về. Nhưng cô bảo: - Có về thì ăn bánh tét
nữa đã rồi hãy về. Chị tôi nhất định không ăn: - Thôi cô Bốn. Ăn nhiều quá
rồi! Cô tôi định gửi bánh về cho cha mẹ tôi, chị Năm tôi cũng nhất định không
lấy. Tôi cứ cho chị ấy là dại. Cô Bốn nhìn chúng tôi lấy nón, lấy mũ đội lên đầu
ra về, vẻ mặt hơi buồn. Cô đưa chúng tôi ra đến tận đường rồi dặn chị Năm
tôi: - Đừng đi luôn một mạch về nhà nghe! Chỗ nào có bóng mát cho thằng Mười
nó nghỉ một chút rồi hãy đi. Không nó cảm cha mày lại bảo tại xuống thăm tao
đấy! Cô cứ đứng ở ngõ nhìn theo. Ba chị em tôi nhìn ra sông xem đò ở bên này
hay bên kia. Bỗng có tiếng chân chạy thình thịch phía sau rồi có tiếng cô Bốn
tôi gọi: - Này Mười! Mười! Đưa cô coi lại cây bánh thử! Tôi lo quá. Càng
cặp chặt cây bánh trong nách. Cô đến gần, cúi xuống nhìn kỹ đầu cây bánh rồi
nói: - Con đổi cây bánh phải không? Không được! Đưa lại cô! Cô cho cây bánh
khác. Cây này không ngon đâu! Tôi cong người lại giữ rịt lấy cây bánh. Mặt
tôi nhăn nhó muốn khóc. Tôi hét lên: - Không, không! Con chỉ lấy cây bánh
này. Cây kia con không thèm. Chị Năm tôi mắng tôi ngay: - Mười! Đưa lại
cho cô, cô cho cây nào lấy cây đó chớ! Đồ tham ăn, xấu! Cô Bốn tôi lúng ta
lúng túng như muốn nói gì mà không nói được. Trong lúc đó thì quyết liệt hơn,
tôi đã ngồi bệt xuống cỏ ôm khư khư lấy cây bánh, nhất định không trả lại. Ra
ngoài đường rồi, tôi không sợ chị Năm tôi nữa. Cô tôi không nói không rằng, lại
chạy trở về nhà. Tôi tưởng cô tôi chịu thua rồi. Tôi đứng dậy để đi. Chị Năm tôi
giận tôi, kéo chị Tám tôi đi trước. Tôi không lo. Chị Năm tôi không bao giờ dám
để tôi đi lạc dọc đường. Tôi lợi dụng ngay lúc ấy bóc cây bánh ăn luôn. Cây bánh
không có một dây lạt nào. Cô tôi đã mở cả rồi. Chỉ việc bóc lá ra là ăn được.
Tôi bóc lớp lá ngoài, lớp lá thứ hai. Quái! Sao nhiều lá thế này! Tôi bóc lớp
thứ ba, chờ đợi sẽ thấy lớp nếp cây bánh hiện ra... Bỗng tôi sửng sốt. Lớp lá
thứ ba vừa bóc ra thì một cái ống tre xanh bị luộc chín hoá màu vàng vàng hiện
ra. Tôi không hiểu thế nào cả. Bánh tét gì lại kỳ quặc thế này. Toàn lá chuối
nhét chật đầy cả ống tre. Tôi cáu quá ném cả cây bánh xuống đường. Cây bánh lăn
lông lốc từ trên đường xuống bờ ruộng. Tôi nhìn lại thì thấy cô tôi chỉ còn
cách tôi hai bước. Cô cầm trong tay một cây bánh tét đưa cho tôi: - Cô đã nói
mà, cây bánh tét đó... Các chị tôi cũng vừa quay lại. Cô tôi đang chạy xuống
bờ ruộng, cúi nhặt cây bánh tét giả tôi vừa ném xong, lúc này đang nằm cạnh một
hòn đất lớn. Cái ống tre vẫn lòi ra giữa những lớp lá đã bị bóc... Cô nhặt lên,
nhìn quanh quất như một kẻ cắp sợ người ta bắt gặp. Cô tôi lật đật vuốt lại lá,
tủ cho kín cái ống tre rồi cầm thật chặt trong tay. Cô đi lên ghé sát vào tai
chị Năm tôi nói khẽ: - Cô ít nếp quá, phải gói thêm mấy cây này để lên bàn
thờ cho nó dễ ngó, thiên hạ có nhìn vô, họ khỏi cười, khỏi khinh. Cái thằng
Mười, đã nói rồi mà không chịu nghe...
*
Tối hôm đó cha mẹ tôi làm lành
với nhau. Ngày Tết cũng giúp cho mọi người dễ xoá bỏ hờn giận. Chị Năm tôi dỗ
tôi bảo đem cây bánh tét ra tét mời cha mẹ cùng ăn. Tôi tuy xấu ăn nhưng chỉ xấu
ăn với người khác. Đối với cha mẹ tôi rất thơm thảo. Bởi một lẽ dễ hiểu là mỗi
lần tôi mời bánh cha mẹ tôi, thế nào sau đó, tôi cũng được đền bù gấp mấy lần.
Hoặc bằng tiền hoặc bằng quà bánh khác. Vừa tét bánh, chị Năm tôi vừa kể
chuyện cây bánh tét giả của cô Bốn cho cha mẹ tôi nghe. Và lần ấy là lần đầu tôi
được nghe cha tôi chép miệng hối hận: - Lâu nay tao hay la chửi nó cũng tội
nghiệp. Mai mốt mẹ mày nên đong gửi cho mẹ con nó một ít gạo. Tôi nghe nói
mừng lắm và cứ tin rằng từ đó cha tôi sẽ thôi không la mắng cô Bốn tôi nữa. Tôi
đã thất vọng. Cách đó không lâu, một hôm thua bạc to, thấy cô Bốn tôi vào nhà,
cha tôi lại lườm lườm cô và lại quát: - Mày vào đây làm gì hả con điếc
kia? Cô Bốn tôi chết đã lâu lắm rồi. Nhưng tôi vẫn thường nhớ tới cô tôi. Và
mỗi lần Tết đến, nhìn ai tét bánh tét, tôi như thấy lại cái quằn quại của cây
bánh tét cô tôi khi bị tôi cáu quá ném đi: cây bánh tét lăn lông lốc từ trên
đường cao xuống bờ ruộng và nằm chết giấc ở bên cạnh một hòn đất lớn.
|
Ngày còn bé, đọc truyện này phát khóc. Không nhớ rõ chi tiết nhân vật tôi hư. Chỉ thương người cô nghèo, thương cháu, cùng cực.
Trả lờiXóaSẽ ấm lòng hơn, nếu thêm vào cuối truyện, trước đoạn người cha mắng người cô: "Tôi đã thuộc đường đến nhà cô, mỗi lần tự đến nhà cô, tôi lén mang cho các em khi thì cái này, khi cái khác. Tôi nghĩ là cha tôi cũng biết, nhưng tính ông vẫn vậy"
Trả lờiXóaThương quá! tất cả các nhân vật ấy rất sống động, rất thực. HG nghĩ: ước mong sự thể khác hơn, hay sự tiếc nuối của người đọc ở điểm này điểm khác... đều thể hiện giá trị thức tỉnh và độ mở của truyện ngắn này.
Trả lờiXóa