Ui, Aujourd'hui est...samedi soir
Vũ:- Này, làm vợ hờ của
anh nhé! – Vũ cười nhăn nhở.
Beo:- Thôi đi! Thằng hâm kia! Về với vợ đi!
Vũ: – Vợ con quái gi! Anh vẫn còn zin….-
Vũ cười phá lên, icon là hình cái mặt nhăn nhở.
Beo- Còn zin không liên quan gì đến chuyện
anh chưa lấy vợ… Phắn!
Tính sơ cua thì đây là lần thứ 107 Vũ chat
với Beo, cô nàng với cái nick name ngộ nghĩnh và cái avatar hình con khỉ ngoáy
mông tít mù luôn làm Vũ bật cười mỗi khi nhớ đến. Mà kể cũng lạ, lần nào chat,
Vũ cũng bị cô nàng chửi cho tơi bời khói lửa về cái tội cợt nhả, ấy thế mà vẫn
chứng nào tật nấy, cứ thấy nick Beo sáng là ‘cái mông” Vũ lại nhấp nhổm không
yên, tim gan thì lộn tùng phèo và đập bất chấp quy luật. Thế có gọi là yêu
không nhỉ?
Nhớ lần đầu tiên Vũ gặp cô nàng trong buổi
đi chơi cùng lũ bạn.
- Này, anh có biết tính Đạo Hàm không?
Giúp em bài này với! – Beo nhăn nhó, chìa chìa tờ giấy chằng chịt những con số
ra trước mặt Vũ, ánh mắt buồn thiu thỉu.
- Không biết!
- Điêu! Học đại học rồi mà không biết thật
à?
- Thật! Học Đại học chứ có học cấp ba đâu
mà hỏi!- Vũ cãi cùn, cái mặt vẫn dán chặt vào cái điện thoại.
- ơ…ơ… – Beo há mồm ngạc nhiên trước cái
lí lẽ ngang như cua của anh chàng này.
Nhưng khi Beo vừa quay lưng bước đi, đôi
vai cô nàng đã bị đập bốp một phát đau điếng và kéo giật lại. Đang tính quay
lại sạc cho cái đứa vô duyên “không biết thương hoa tiếc nguyệt” nào đó một
trận thì cái mặt Vũ lại nhăn nhở thò ra.
- Chỗ này bằng 2 nè. Bấm mãi máy tính điện
thoại mới được! Đau cả tay!
Lại một lần nữa, Beo thộn mặt ra ngơ ngác
trong khi Vũ tỉnh bơ bấm tanh tách cái bút bi và điền kết quả vào tờ giấy nháp,
lại còn cẩn thận trình bày bước nào ra bước nấy đầy chuyên nghiệp.
Tính Vũ vẫn vậy, phải để cho người ta
ghét, mới được việc…
Giữa tối mùa đông lạnh cắt da cắt thịt,
đang cuộn tròn trong chăn, luyện chưởng với bộ tiểu thuyết sướt mướt, điện
thoại Beo rung bần bật bởi tin nhắn của Vũ.
“Trà Đá không em?”
Cái tin dở hơi kia không có gì đặc biệt,
nhưng điều đặc biệt là lúc nhắn cái tin này, có một thàng dở hơi đã quần áo
chỉnh tề, đợi sẵn dưới nhà để rước Beo đi uống…Trà Đá!
Vậy là một to như Gấu, một (còn lại) to
hơn Gấu (thiếu nước quấn theo cả cái chăn bông) rồng rắn ra quán Trà trong con
hẻm sâu hút cuối đường. Trời mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, chẳng hiểu Vũ nghĩ
gì mà lại chọn cái quán đúng tầm hút gió. Và đúng là Vũ gọi Trà Đá thật.
- Này! Anh có bị dở hơi không thế.
- Sao? Anh bình thường. Bố mẹ anh cũng
bình thường. Các cụ hai bên nội ngoại đều không có tiểu sử bệnh dở hơi.
- Lạnh chết cha chết mẹ, lôi người ta đi
uống Trà Đá- Beo nhận cốc trà có bỏ thêm đá từ tay bác chủ quán mà run run,
đoạn tránh cả nụ cười tò mò của bác chủ.
- Thế rốt cuộc có uống không? – Vũ gườm
gườm như đe dọa.
- Không! Có dở hơi đâu mà uống!
- Hỏi lại lần nữa, có uống không? – lần
này thì giọng Vũ như quát.
- Không….
Beo ngồi im thin thít, mắt trợn tròn nhìn
Vũ tu ừng ực hết cốc trà. Cả cốc của Beo nữa. Cái mặt nhăn nhở thường ngày của
Vũ giờ lạnh tanh đến là sợ. Sau cuối, Vũ bắc loa tay, gọi vọng vào trong quán:
- U ơi, cho con thêm hai cái kem!- Đoạn
quay sang Beo hí ha hí hửng- Beo không uống trà thì ăn kem vậy nhé!
Thề rằng lúc đó, nếu không có cái chai
lavie làm vũ khí tự vệ, Beo đã xông vào cấu chí cho Vũ một trận tơi bời tại
quán rồi.
- Này! Yêu anh nhé!
- Không! Mơ à?
- Sao không yêu?
-Cái mặt nhăn nhở như thằng dở hơi thế
kia. Yêu làm sao được!
- Nhưng thằng dở hơi này yêu em!
- Nhưng em không muốn yêu một thằng dở
hơi!– Beo xị mặt ra buồn bã.
- Uhm… – Vũ đáp với vẻ chưng hửng và rầu
rĩ như đưa đám.
Nhưng chỉ được năm phút. Năm phút sau, Vũ
lại hớn hở như thường, và nick yahoo của Beo lại bị Buzz liên tục:
- Này! Nếu anh… hết dở hơi thì em yêu anh
nhé!
Cứ như thế hết ngày này sang ngày khác,
Beo bị tra tấn bởi câu tỏ tình “dở hơi” của Vũ không biết bao nhiêu lần. Đôi
lúc tự cười một mình, Beo cũng ngờ ngợ, hay mình yêu cái anh chàng dở hơi này
thật!
Nhưng cái sự cợt nhả và những câu nói nửa
đùa nửa thật của Vũ làm Beo thấy khó khăn trong việc đoán biết tình cảm anh
chàng này.
Sở thích của Vũ là ngồi trà đá mỗi chiều
dù có bận đến mấy đi nữa. Beo biết điều này nhưng cô vẫn thấy cái thói quen đó
có phần kì cục (thói quen gì mà như ông già- Beo nghĩ thế!)
- Này! Trà đá có gì ngon lành mà anh cứ
suốt ngày lê la ngoài quán thế?
- Thích.
- Sao không thích cái gì lại thích Trà?-
Beo vẫn không buông tha.
Liền sau câu hỏi hay ho, “chạm đúng mạch”
đó, Vũ thảo nào cũng tua một bản trường ca bất hủ về Trà Đá cho Beo nghe. Từ
tác dụng giảm cân cho đến việc lợi tiểu, từ tốt cho tim mạch đến điều hòa hệ
bài tiết. Beo nghe mà cứ phải đấm vào lưng anh chàng này liên tục và bắt Vũ im
mà cái loa mồm của anh chàng này cứ như không có nút Pause, sẵn sang hoạt động
hết công suất.
- Sau này có thể bỏ trà đá để thích thứ
khác- Vũ nhìn trời và nói với vẻ mơ màng.
- Ai?
- Người anh yêu.
Valentine. Ngay từ sáng sớm, Vũ đã nhắn
cho Beo một cái tin cụt lủn:
-Tối nay đi chơi không?
-Không, có phải người yêu đâu mà đi chơi
với nhau hôm nay. – Beo nhắn lại, tính trêu chọc Vũ.
-Uhm.
Cái tin thứ hai của Vũ cũng cụt lủn không
kém.Cứ tưởng anh chàng nghịch ngợm kia sẽ tiếp tục nhắn một cái tin nài nỉ và
những câu lãng mạn tán tỉnh vừa sến vừa chuối như mọi hôm, nào ngờ sau cái tin
nhắn với chũ “Uhm” ngắn ngủn đó, Beo không nhận thêm bất cứ tin nhắn nào.
Suốt cả tiết học mà tâm chí Beo cứ treo lơ
lửng tận đẩu tận đâu, thi thoảng lại liếc nhìn màn hình chiếc máy điện thoại,
bấm tí tách các phím số một cách vô thức và thở dài. Thái độ khác thường đó
không qua nổi mắt nhở Hạnh ngồi kế bên:
- Bà bị trúng gió hay sao mà đờ người ra
thế? Hay bị thằng nào cho leo cây rồi?
- Luyên thuyên! Vẫn khở mạnh, bình thường-
Beo cố làm ra vẻ tươi tỉnh.
- Nói dối!- Nhỏ Hạnh cười hí hí- Nhìn cái
mặt đơ đơ như cục bơ thế kia là đủ biết rồi.
Đúng thật là lúc đó cái mặt của Beo còn
chảy dài hơn cả cục bơ. May mà trong lớp chỉ có nhỏ bạn tinh nghịch bên cạnh để
ý thấy.
Có lẽ Vũ bận hoặc có lẽ Vũ phớt lờ Beo
thật. Bẩy giờ tối, ngồi đờ đãn trước bàn trang điểm, Beo trộm nghĩ, bên cạnh
anh chàng đẹp trai với hàng tá cô gái theo đuổi đó, mình liệu có ý nghĩa gì.
Nghĩ vậy, nhưng bàn tay Beo vẫn vô thức tóm lấy điệnt hoại và hí hoáy soạn tin
gửi cho Vũ:
- Anh đang đi chơi à? (Chưa bao giờ Beo hỏi một cách dè dặt và lễ
phép như vậy)
Năm phút sau, tin nhắn reply lại tức thì:
- Kinh! Hôm nay gọi anh cơ đấy!- Vũ cợt
nhả.
- Uhm.
Beo gửi tin nhắn xong mà chỉ lo đằng sau
chữ “Uhm” kia, lại là sự im lặng của Vũ. Nhưng may mắn thế nào, Vũ không tệ đến
vậy:
- Trà đá không em?
- Không! Lạnh thế này ai đi uống trà đá!
Nhắn xong tin rồi, Beo mới biết là mình
nói hớ và anh chàng dở hơi kia lại “Uhm” một cách cụt ngủn.. Nhưng lần này, tin
nhắn vẫn được reply lại mà nội dung thì làm Beo suýt té từ ghế xuống sàn:
- Có anh rồi, không sợ lạnh đâu!
Kết quả là hai mươi phút sau, không phải
vì có Vũ thì nhiệt độ ngoài trời sẽ đỡ lạnh mà vì cái câu nói Ngọt Ngào nhất
trong ngày kia dẫn dụ Beo phăng phăng xông ra đường.
Valentine, trong khi các đôi khác tay
trong tay ấm áp ở các các quán cà phê lãng mạn bên ánh nến dịu dàng hoặc chìm
trong tiếng nhạc du dương hay vị ngọt lịm đến mê li của sô cô la béo ngậy thì
Beo và Một thằng Dở Hơi Khác là Vũ lại ngồi thu lu ở quán trà đá cuối con hẻm
nhỏ. Beo ngồi im lặng, không lanh chanh, chí chóe và tranh nhau nói với Vũ như
mọi hôm. Vũ dễ dàng nhận ra sự khác thường đó:
- Lại đi uống trà đá thật à? – Beo dè dặt
hỏi.
- Ừ.
- Cứ ngồi đây rồi về à?- Beo vẫn hỏi.
-Ừ.
Sau câu “Ừ” đầy nhiệt tình đó của Vũ, Beo
không hỏi thêm điều gì nữa. Cốc trà đá trên tay Beo cầm lên rồi lại đặt xuống.
- Sao ngồi im thin thít vậy?
- Không sao? – Beo nói mà mặt cô cứ xị ra,
nhìn tồi tội
- Rõ ràng là Có sao….Chuyện gì? Nói!- Vũ
quát không to nhưng đủ làm Beo giật mình.
- Tủi thân…- Beo nói được hai từ đo ra thì
cổ họng nghẹn lại, má bắt đầu ướt ướt và cô nàng bất chợt nấc lên nghèn nghẹn.
- Xời! Tưởng gì! Ế chỏng gọng ra, chẳng ma
nào yêu nên tủi thân à?- Vũ cho hạt hướng dương lên mồm cắn lách chách rồi tỉnh
queo đáp.
Câu nói không khác nào giọt nước làm tràn
ly khiến Beo cúi gằm mặt khóc tức tưởi. Rồi đột ngột Beo đứng dậy và quay lưng
toan chạy đi. Nhưng thình *** h *** h cánh tay Beo đã bị bàn tay Vũ tóm lại.
- Đi đâu? – Vũ quát, Lần này còn to hơn cả
lần trước.
- Đi về! – Beo gạt nước mắt nói- Lúc nào
cũng chỉ Trà Đá, lúc nào cũng chỉ coi người ta như trẻ con, lúc nào cũng bỡn
cợt! Ừ thì Ế đấy, Ừ thì chẳng có ma nào thèm yêu đấy. Thế nên giờ này mới phải
đứng giữa đường với một thằng dở hơi này đây!
Những tưởng câu nói của Beo sẽ làm Vũ tự
ái, nào ngờ nghe câu đó anh chàng này chỉ nheo mắt lại và cười phá lên ha hả.
- Ai bảo không có ai yêu? – Vũ vẫn cuời
cười, buông tay Beo ra rồi chỉ vào mình- Thế thằng này vứt cho ai hả?
- Nhưng…
- Không nhưng nhiếc gì hết cả- Vũ lại quát
lớn, cái mặt vênh vênh, “tinh tướng ăn khoai nướng” như mặt con Rùa, đoạn nói
tiếp- Đứng yên đấy!…Đã kịp Tỏ Tình xong đâu mà đòi đi!
-Ơ..ơ..
Vũ quay lưng chạy lại phía quán và hồ hởi
nói với bác chủ hàng nước. lúc đó đang tròn xoe mắt nhìn hai đứa dở hơi lôi
nhau ra giữa đường làm trò:
- U ơi! Cho con xin bó hoa và hộp quà con
gửi ban nãy!
Hai năm rồi…
Vũ và Beo trải qua hai Valentine ngọt ngào
cùng nhau nhưng lần kỉ niệm nào Beo cũng nằng nặc đòi Vũ đưa ra quán nước. Hai
cốc Trà Đá, hai túi hướng dương, âm nhạc duy nhất là tiếng lách chách của vỏ
hướng dương lạo xạo, và tiếng thì thầm của Vũ bên tai Beo mỗi lúc anh chàng ôm
cô vào lòng:
- Ạnh yêu em.
- Yêu em hay yêu Trà Đá?
- Yêu em nhiều như yêu Trà Đá!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét