LTS: Phùng Học Vinh, sinh năm 1979, người Dương Giang, tỉnh
Quảng Đông, Trung Quốc. Ông được đánh giá là tác giả ưu tú của Trung Quốc, tốt
nghiệp Học viện Luật trường Đại học ngoại ngữ ngoại thương Quảng Đông; hiện
sinh sống tại Hồng Kông.
Ngày 9/4/2015,
Phùng Học Vinh đăng tải một bài luận tựa đề "Mấy điều nực cười về cách
nhìn lịch sử của người Trung Quốc". Bài viết thách thức lịch sử quan thông
thường của đại bộ phận quần chúng và xã hội Trung Quốc nói chung, gây ra các
cuộc tranh cãi quyết liệt trên mạng xã hội nước này.
Một số
tác phẩm của ông xuất bản tại Trung Quốc đại lục được hoan nghênh như
"Lịch sử thực ra rất kinh người", "Từ Cộng hòa đến nội chiến:
Chứng kiến 17 năm Bắc Dương"...
Dưới đây, chúng tôi xin gửi
tới độc giả bài viết "gây bão" trên.
Bởi [tôi] là người viết sử,
thường đàm luận lịch sử với bạn hữu nên đương nhiên không tránh khỏi những lúc
cãi nhau"đỏ mặt tía tai". Ban đầu cho là việc tiếp nhận thông tin
lịch sử của các bạn có vấn đề, nhưng lâu dần tôi nhận thấy vấn đề không chỉ nằm
ở tiếp thu thông tin, mà do bản thân phương thức tư duy có vấn đề.
Tối nay nhàn rỗi viết mấy
lời bàn về việc này. Cái gọi là bằng hữu dám nói thẳng, không có gì biết mà không
nói ra. Hy vọng giúp quốc dân (ở đây chỉ người dân Trung Quốc - ND) mở mang đầu
óc, thông minh hơn và đừng tự dối mình, dối người nữa.
Điều nực cười thứ nhất:
Trung Quốc
có rất nhiều người được gọi là nhà văn hóa, người yêu thích lịch sử. Mỗi khi
bàn đến giai đoạn lịch sử mà Mông Cổ giành độc lập thì thường "tư tưởng
lớn gặp nhau" mà phát biểu hai quan điểm thế này:
1. Chính
phủ Quốc dân (chính phủ Trung Hoa Dân Quốc - ND) bất lực, để mất Ngoại Mông Cổ.
2. Nước
Trung Quốc mới (CHND Trung Hoa - ND) vì sao lại đi ủng hộ Ngoại Mông Cổ độc lập.
Những người
được gọi là "nhà văn hóa" này, khi họ nói những điều như vậy, rõ ràng
là có một giả thiết tiền đề: Mông Cổ từ thời cổ đến nay thuộc về Trung Quốc, sự
độc lập của nhân dân Mông Cổ là bất hợp pháp.
Vậy sự thực như
thế nào?
Sự thực là,
Ngoại Mông dưới triều Minh và cả thời kỳ trước đó đều không phải địa bàn của
người Trung Quốc. Ngoại Mông quy thuận đế quốc Đại Thanh do e sợ sức mạnh của
Thanh.
Khi hoàng đế
nhà Thanh thông qua "Chiếu thư Thanh đế thoái vị" năm 1912 và đem
Ngoại
Mông "chuyển nhượng" cho Trung Hoa Dân Quốc, thì sự kiện này
cũng không được sự đồng thuận của người dân Ngoại Mông. Nhân dân Ngoại Mông
hiển nhiên có quyền không chấp nhận. Nói cách khác, người dân Ngoại Mông có
quyền độc lập. Lập luận này rất thuyết phục.
Trong dòng
người tản cư về hướng Bắc Kạn, Thái Nguyên sau khi bị quân Trung Quốc tấn công
bất ngờ, có hai chị em cõng nhau chạy nạn. Dù đói và mệt, hai em cũng không dám
nghỉ ngơi. Ảnh: NAG Trần Mạnh Thường
Một chủ đề
chính trong lịch sử Trung Quốc cận đại là: Chống đế quốc cứu nước, độc lập tự
chủ. Người Trung Quốc phải phản đối thực dân, phải đấu tranh giành độc lập. Có
đúng hay không? Rất đúng.
Nhưng hễ bàn
đến nhân dân Ngoại Mông muốn giành độc lập thì những thanh niên "ái
quốc" của chúng ta lập tức trở mặt. Tại sao trở mặt? Bời vì những người
trẻ "yêu nước" này cho rằng: Chỉ có người Trung Quốc chúng ta mới có
thể độc lập. Người Ngoại Mông các anh cũng muốn độc lập? Nằm mơ đi.
Tôi có thể
chống đế quốc, anh thì không thể độc lập. Quan có thể phóng hỏa, dân thì thắp
đèn cũng không được. Đây chính là luận điệu của một số người "ái
quốc" yêu lịch sử.
Người Ngoại
Mông từ trước là người Ngoại Mông, sau này thì là người Thanh, nhưng họ chưa
bao giờ là người Trung Quốc. Họ cũng có quyền chọn lựa không làm người Trung
Quốc. Nhân dân Trung Quốc có quyền đấu tranh giành độc lập, nhân dân Ngoại Mông
cũng có quyền đấu tranh giành độc lập. Mọi người cùng là người, người người
bình đẳng.
"Tôi có
thể chống đế quốc, anh không được độc lập" là một kiểu tiêu chuẩn
"kép", là logic cường đạo. Cần phải tỉnh táo nhìn nhận vấn đề này,
bằng không người Trung Quốc hễ không cẩn trọng sẽ rơi vào tình thế giống như chủ
nghĩa đế quốc mà mình vẫn phê phán.
Một số nhà
văn hóa "ái quốc" nếu có thời gian thì nên soi lại mình, nhìn xem
người ở trong gương có giống phát xít Nhật năm xưa hay không? Cả hai [nhóm] đều
theo chủ nghĩa bành trướng, nhưng kẻ chạy 50 bước cười người chạy 100 bước. Có
vậy mà thôi.
Điều nực cười thứ hai:
Nghiên cứu
Chiến tranh nha phiến (1840-1843 và
1856-1860, ND) khó tránh bàn đến một vấn đề: Các biện pháp cấm thuốc phiện
của Lâm Tắc Từ (quan triều Thanh, được
vua Đạo Quang giao chức Khâm sai đại thần kiêm Tiết độ thủy sư tỉnh Quảng Đông
năm 1838, phụ trách chống thuốc phiện - ND) có chỗ nào bất hợp lý?
Nhưng khi
bàn đến đây, thường một số người "ái quốc" yêu lịch sử sẽ nhảy dựng
lên mà phản đối rằng: "Điều này có gì phải bàn? Người Anh đem quân đánh
vào biên giới nước ta là họ sai. Dù với bất cứ lý do nào cũng không được tấn
công vào. Một khi đánh vào nghĩa là họ trở thành kẻ xâm lược."
Mỗi khi luận
điệu như sau xuất hiện thì một số người không đủ kiến thức sẽ bị chèn ép đến
"phát khùng": Nước A không được đưa quân đánh nước B, nếu không thì nước
A chính là kẻ xâm lược.
Nhưng khi
phản bác lại họ rằng "Nếu căn cứ lập luận của anh thì năm 1979 Trung Quốc
đưa quân sang đánh Việt Nam. Như thế Trung
Quốc có phải là kẻ xâm lược hay không?", thì đối phương sẽ đổ mồ hôi,
không biết đối đáp thế nào, tay chân quýnh quáng, ngượng ngùng trăm bề.
Hình ảnh thị xã
Cao Bằng tan hoang sau khi bị quân Trung Quốc bắn phá.
Ảnh: NAG Trần Mạnh Thường
Nếu theo lý
luận của nhóm "yêu nước" này, bất kể vì lý do gì nước A cũng không
được điều binh tới nước B, nếu không sẽ trở thành kẻ xâm lược, thì rõ ràng
trong lịch sử Trung Quốc từng đóng vai "kẻ xâm lược" tới n lần.
Năm 1918,
chính phủ Bắc Dương (chính phủ trung ương của Trung Hoa Dân Quốc giai đoạn đầu,
mà phái Bắc Dương Mãn Thanh do Viên Thế Khải đứng đầu chiếm vai trò chủ đạo
trong cục diện chính trị - ND) điều quân sang Nga, tấn công vào lãnh thổ Nga,
vậy có phải là xâm lược không?
Năm 1950,
Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc vượt sông Áp Lục (trong cuộc chiến mà Bắc Kinh gọi là "kháng Mỹ viện Triều":
hỗ trợ Triều Tiên chống Mỹ - ND), khiến dân tộc của người ta bị phân tách
thì gọi là gì?
Năm 1979,
trong [cái mà Trung Quốc gọi là] tự vệ phản kích, quân đội đánh sâu vào lãnh
thổ Việt Nam
thì gọi là gì?
Đừng quên rằng trong cả hai lần điều binh "xuất ngoại" 1950, 1979, dư luận quốc tế ngập tràn lời chỉ trích. Nếu không tin? Cứ tìm tư liệu xem.
Đừng quên rằng trong cả hai lần điều binh "xuất ngoại" 1950, 1979, dư luận quốc tế ngập tràn lời chỉ trích. Nếu không tin? Cứ tìm tư liệu xem.
Mọi người có
biết không? Trung Quốc-Hàn Quốc xây dựng quan hệ ngoại giao vào năm 1992. Trong
cuộc họp báo ở Seoul, Đại sứ Trung Quốc nhiệm kỳ đầu tiên đã vấp phải câu hỏi
khó từ phóng viên Hàn khi bị yêu cầu xin lỗi về "hành vi xâm lược"
năm 1950. Vậy thử hỏi trong mắt người Hàn Quốc, hành động của Trung Quốc năm 1950
mang tính chất gì?
Năm 1979 khi quân ta tấn công sang lãnh thổ ViệtNam ,
thì trong con mắt người dân Việt Nam , chúng ta chính là "kẻ xâm
lược". Vào năm ấy, người Trung Quốc chúng ta là "giặc phương
Bắc". Chúng ta bị người Việt Nam xem như quân xâm lược. Vì chúng
ta đã tấn công vào lãnh thổ của họ.
Năm 1979 khi quân ta tấn công sang lãnh thổ Việt
Hình
ảnh thanh niên Việt Nam hừng hực khí thế ra trận, bảo vệ biên giới phía Bắc năm
1979. Ảnh: NAG Thomas Billhardt
Trong lịch
sử cận đại, Trung Quốc đúng là chủ yếu đóng vai trò người bị hại. Nhưng ở một
số thời khắc của lịch sử, chúng ta cũng đóng vai kẻ xâm hại. Chỉ có điều anh
không hiểu, không thừa nhận, không dám đối diện mà thôi.
Khi đàm đạo
về lịch sử, chúng ta hoàn toàn có thể chỉ trích đế quốc xâm lược, nhưng luận
điểm "nước A đưa quân sang nước B thì là kẻ xâm lược" không thành
lập. Bởi vì chúng ta cũng từng đưa quân sang quốc gia khác đánh người ta. Tảng
đá này nếu không cẩn thận thì sẽ tự đập vào chân mình (ý nói lập luận không thận trọng sẽ bị "gậy ông đập lưng ông"
- ND).
Không phải
tôi muốn nói mọi người đừng lên tiếng, mà tôi khuyên hãy nói một cách thông
minh. Trên thế giới này thực ra không có ai trong sạch hoàn toàn, không bao giờ
được nhận định người khác là lang sói, còn chỉ có bản thân là thiên thần.
Điều nực cười thứ ba:
Một số nhà
văn hóa "yêu nước" của Trung Quốc mỗi khi bàn về vấn đề lãnh thổ thì
thường dùng một câu nói là "thuộc về Trung Quốc tự cổ đến nay". Thế nào
gọi là "tự cổ"? Phải "cổ" đến mức nào mới xem là
"cổ"?
Còn khái
niệm "Trung Quốc" xuất hiện từ khi nào? Hàm nghĩa của "Trung
Quốc" là động hay tĩnh"? Thực ra ở đây còn rất nhiều chuyện phải bàn.
Tôi lấy ví
dụ về đảo Đài Loan. Các thanh niên "ái quốc" của chúng ta thích nói
nhất là "Đài Loan từ cổ đến nay thuộc về Trung Quốc".
Vấn đề ở chỗ
đây là một câu nói dối. Đảo Đài Loan vốn không phải thuộc Trung Quốc từ thời
cổ. Có thông tin vào thời kỳ Tam Quốc, quân đội của Tôn Quyền từng tới Đài
Loan, nhưng điều này cũng không chứng minh được Đài Loan thuộc về Trung Quốc.
Marco Polo còn từng tới Trung Quốc, như vậy cũng chứng tỏ Trung Quốc thuộc về
Italia hay sao?
Ngoài ra,
thời kỳ triều Minh có lập ra Ti tuần kiểm Bành Hồ nhưng phạm vi chỉ bao phủ quần
đảo Bành Hồ, chứ chưa thể bao phủ chính đảo Đài Loan. Người Trung Quốc thi hành
biện pháp thống trị hiệu quả trên đảo Đài Loan trên thực tế phải từ thời vua
Khang Hy triều Thanh. Trước Khang Hy, người Trung Quốc chưa hề cai trị Đài Loan.
Vậy câu
chuyện là thế nào?
Thì ra, đảo
Đài Loan trong lịch sử vốn dĩ thuộc địa bàn của dân bản địa. Trên đảo này từng
tồn tại các quốc gia kiểu bộ lạc như "Vương quốc Đại Đỗ". Sau này
thực dân Hà Lan tới đây và lập chính phủ thực dân. Sau đó nữa thì Trịnh Thành
Công (nhà quân sự nổi tiếng cuối triều
Minh đầu triều Thanh, sử Trung Quốc ghi nhận là "danh tướng kháng Thanh,
anh hùng dân tộc" - ND) chiến thắng người Hà Lan giành lại Đài Loan.
Tiếp sau này mới là nhà Thanh đánh bại vương triều họ Trịnh, chính thức thu nạp
đảo Đài Loan vào bản đồ Trung Quốc.
Nói cách khác, đảo Đài Loan
hoàn toàn không phải là "thuộc về Trung Quốc từ thời cổ" mà do người
Trung Quốc chủ động đánh chiếm lấy, thậm chí nói khó nghe một chút là cướp lấy.
Nếu cứ nhất định nói Đài Loan
tự cổ thuộc về ai, vậy thì đầu tiên nó phải thuộc về người bản địa trên đảo,
sau đó đến người Hà Lan, cuối cùng mới đến người Trung Quốc.
Lịch sử đảo Đài Loan thực ra là
một ví dụ rất hay. Nó làm rõ một sự thật lịch sử chính xác nhưng cũng tàn khốc:
Trên thế giới này, không có bất kỳ địa bàn nào là thuộc về một quốc gia nào từ
thời cổ. Địa bàn của người Trung Quốc cũng như các dân tộc khác trên thế giới
đều giống nhau, phải do họ tự chiếm về.
Trong lịch sử, người Trung Quốc
vì muốn bành trướng địa bàn của mình đã không ngừng phát động chiến tranh,
không ngừng làm diệt vong nước khác, ví dụ như Đại Lý (tỉnh Vân Nam), Nam Việt (địa
phận Quảng Đông, Quảng Tây... do Triệu Đà lập nên - ND), Hãn quốc Zunghar
(vùng Tây Nam Trung Quốc ngày nay), Trung Sơn (tình Hà Bắc, Trung Quốc), Ba
Quốc (tỉnh Hồ Bắc, Hồ Nam)...
Danh sách các quốc gia bị Trung
Quốc xóa sổ vẫn còn rất dài. Người Trung Quốc, trong công cuộc bành trướng
không ngừng bằng vũ lực, từng bước làm lớn mạnh không gian sinh tồn của mình.
Do đó, các nhà văn hóa
"yêu nước" của chúng ta xin đừng cho rằng người khác đều là lang sói,
còn chỉ có ta là thiên thần. Tất cả mọi quốc gia và dân tộc trên thế giới này,
về bản chất đều ích kỷ. Người Trung Quốc cũng không ngoại lệ. Lời nói tuy trần
trụi nhưng rất thực tế.
Không có cái gì gọi là "từ
thời cổ đến nay". Địa bàn sinh tồn của loài người trong lịch sử luôn ở
trạng thái biến động. Hôm nay của anh, ngày mai là của tôi. Diễn biến lịch sử
của bất kỳ vùng địa bàn nào đều có dấu vết để tìm lại.
"Từ cổ đến nay" không
phải là chân lý gì, mà chỉ là chốn tị nạn của những kẻ lưu manh. Chỉ thế mà
thôi.
Điều nực cười thứ tư:
Giáo dục lịch sử cận đại của
Trung Quốc tuân theo việc nhồi nhét cho con trẻ quan niệm như thế này: Trong
lịch sử cận đại, Trung Quốc là một quốc gia yêu chuộng hòa bình, đồng thời là
một nước bị hiếp đáp.
Vũ khí của quân
Trung Quốc, gồm súng chống tăng, đạn B41, súng trung liên, đại liên bị bộ đội
Việt Nam thu giữ vào tháng 2/1979. Ảnh: NAG Trần Mạnh Thường
Hôm nay, xin
cho phép tôi nói một câu thật lòng: Sự thật là bắt đầu từ cuối triều Thanh,
Trung Quốc đã bước lên con đường chủ nghĩa đế quốc. Sở dĩ bước không thành chỉ do
vấn đề nội loạn, do không nỗ lực. Tôi lấy ví dụ:
Ví dụ thứ
nhất: Năm 1882, nhận thấy
người Nhật hiện diện ngày càng nhiều ở thuộc quốc Triều Tiên (Joseon - ND) của mình, đế quốc Đại
Thanh cảm thấy địa vị vượt trội ở Triều Tiên bị đe dọa bởi đế quốc Nhật Bản nên
đã gia tăng kiểm soát đối với Triều Tiên.
Nhà Thanh
yêu cầu Triều Tiên ký kết điều ước bất bình đẳng "Chương trình mậu dịch
thủy lục giữa thương dân Trung-Triều", trong đó quy định người Trung Quốc
ở Triều Tiên được hưởng trị ngoại pháp quyền (quyền được miễn trừ trách nhiệm trước cơ quan tư pháp bản địa, thường
là kết quả đàm phán ngoại giao - ND).
Ngay sau đó
Thanh triều lại đòi Triều Tiên thành lập một loạt tô giới của nước Thanh tại
Incheon, Busan, Wonsan ...
Đồng thời, đế quốc Thanh tăng quân đồn trú ở Triều Tiên.
Trị ngoại
pháp quyền, tô giới, quân đội đồn trú... là những hành vi điển hình của
"chủ nghĩa đế quốc". Đừng nói với tôi rằng hành động của Đại Thanh có
khác biệt gì về bản chất so với chủ nghĩa đế quốc ở Anh, Nhật Bản.
Ví dụ thứ
hai: Năm 1911, tại Mexico bùng
phát sự kiện bài xích người Hoa. Triều đình Thanh lập tức ra lệnh tàu tuần
dương Hai Chi của Hải quân tới Mexico
bảo vệ kiều dân Thanh. Chính phủ Mexico đã chọn thỏa hiệp trước sự
uy hiếp từ súng pháo của đế quốc Thanh, sau đó nhận lỗi và bồi thường cho Bắc
Kinh.
Vậy, việc
lập tức điều quân đội đe dọa nước khác khi kiều dân của mình bị "bắt
nạt" trên nước họ là hành động gì? Đây là hành vi điển hình của chủ nghĩa
đế quốc. Xin đừng nói với tôi rằng hành động của Đại Thanh có khác biệt gì về
bản chất so với chủ nghĩa đế quốc ở Anh, Nhật Bản.
Ví dụ thứ
ba: Cách mạng tháng Mười
bùng nổ ở Nga năm 1917, nước Nga Xô Viết thành lập. Các cường quốc theo chủ
nghĩa đế quốc ở phương Tây quyết định động binh can thiệp.
Năm 1918,
chính phủ Bắc Dương của Trung Hoa Dân Quốc điều binh tham gia chiến dịch tấn
công Nga của các đế quốc, can thiệp quân sự vào nước Nga Xô Viết. Sự kiện này
được lịch sử gọi là "vụ can thiệp Siberia ".
Mọi người không hề nhìn nhầm, Trung Quốc từng đưa quân vượt qua biên giới Nga,
can thiệp vũ trang vào nội chính của Nga. Đó chính là sự thật lịch sử được ghi
chép giấy trắng mực đen, chỉ là nó đã bị lãng quên.
Đưa quân
sang nước khác, can thiệp hoạt động nội bộ của họ chính là hành vi điển hình
của chủ nghĩa đế quốc. Xin đừng nói với tôi là không phải.
Còn có
một sự kiện lịch sử mà ai ai cũng biết: Hải chiến Giáp Ngọ (1894).
Khác với nhận thức của chúng ta, trận Giáp Ngọ thực tế không phải một cuộc
chiến tranh bảo vệ đất nước, mà là xung đột bùng phát giữa đế quốc Đại Thanh và
đế quốc Nhật Bản do tranh chấp quyền kiểm soát ở Triều Tiên.
Anh Nông Văn Ất ở xã Hưng Đạo (Cao Bằng) bật khóc khi trả lời phỏng
vấn báo chí nước ngoài về cái chết của vợ con. Năm 1979, chị Nguyễn Thị Hải, vợ
anh đang mang bầu 6 tháng cùng bốn đứa con, lớn nhất 10 tuổi, nhỏ nhất 3 tuổi
đều bị lính Trung Quốc giết chết rồi ném xuống giếng. Ảnh: NAG Trần Mạnh Thường
Nói thêm một
sự thực ít người biết: Khi chiến tranh Giáp Ngọ bùng nổ, mọi người có biết dư
luận quốc tế nghiêng về bên nào không? Đáp án sẽ khiến anh phải tròn mắt: Dư
luận quốc tế thời điểm ấy ngả theo Nhật Bản. Đa số người phương Tây nhận định
đế quốc Thanh vô lý. Thật bất ngờ phải không?
Những ví dụ
như trên còn có thể nêu ra rất nhiều. Từ các ví dụ này chúng ta thấy được trong
trào lưu chủ nghĩa đế quốc thời kỳ đó, chính phủ Trung Quốc giai đoạn cuối
Thanh đầu Dân Quốc đã gia nhập hàng ngũ đế quốc, đồng thời bước lên con đường
chủ nghĩa đế quốc.
Những hành
động ức hiếp người mà đế quốc thực hiện ở Trung Quốc thì chính phủ Thanh hay
chính phủ Bắc Dương đều đã bắt đầu làm, thậm chí còn hành động "ra
trò".
Lịch sử nói
cho chúng ta biết: Người Trung Quốc "không ăn chay". Đừng bao giờ cho
rằng người Trung Quốc đều là "dì Tường Lâm" đầy bạc nhược (nhân vật
trong tiểu thuyết "Chúc phúc" của Lỗ Tấn - ND). Người Trung Quốc
không phải là không muốn đi con đường đế quốc chủ nghĩa, chỉ là nội loạn nên
bất thành mà thôi.
Trong lịch
sử, dù là ngay thời cận đại, việc người Trung Quốc ức hiếp người khác là một sự
thật lịch sử. Không phải là không có, mà chỉ là anh không biết thôi.
Điều nực cười thứ năm:
Tôi từng bàn luận với một tài
xế taxi ở Thâm Quyến về vấn đề đảo Điếu Ngư (Nhật
Bản gọi là Senkaku - ND). Tài xế nói với tôi rằng Điếu Ngư là của Trung
Quốc, phải giết sạch đám "tiểu Nhật Bản".
Tôi nửa đùa
nửa thật hỏi lại: Vì sao đảo Điếu Ngư là của Trung Quốc? Anh lái xe bị tôi hỏi
vậy thì sững lại một chút, rồi đáp: Đương nhiên là của Trung Quốc, còn phải hỏi
sao?
Tôi tiếp tục
truy vấn: Đúng là tôi không biết, xin được chỉ giáo. Tài xế im lặng rất lâu mới
bật ra một câu: Tôi cũng không biết là tại sao, tóm lại [Điếu Ngư/Senkaku] là
của chúng ta.
Câu chuyện
này đã nhiều năm. Mỗi lần nhớ lại anh taxi Thâm Quyến nọ là tôi lại thấy buồn
cười. Anh ta hoàn toàn không phải trường hợp cá biệt.
Nhớ lại
những thanh niên "yêu nước" đập phá xe (sự kiện tháng 9/2012, sau khi
Nhật quốc hữu hóa quần đảo Senkaku/Điếu Ngư - ND) năm nào, nếu hỏi họ "vì
sao đảo Điếu Ngư thuộc về Trung Quốc", tôi tin 99% người được hỏi không
đáp được. Cứ đập xe đã rồi tính, đừng hỏi tôi tại sao.
Anh tin rằng
tiền trong ví anh là của anh. Tại sao vậy? Bởi vì anh vừa được phát lương. Anh tin
rằng căn nhà của anh thuộc về anh bởi vì anh bỏ tiền ra mua nó. Anh tin rằng vợ
anh là của anh, bởi vì anh và cô ấy có giấy đăng ký kết hôn.
Khi anh tin
rằng bất kỳ một sự vật nào thuộc về mình, anh tất nhiên sẽ nói ra được lý do.
Nếu như anh không nêu được lý do, chứng minh anh cũng không dám chắc vật đó
thuộc về anh. Mà nếu anh không biết một sự vật vì sao lại thuộc về mình, nhưng
trong ngôn hành lại khăng khăng tuyên bố nó thuộc về anh, thì chứng minh tư duy
của anh có vấn đề. Đây là bệnh, cần phải chữa trị.
Một trăm năm trước phụ nữ còn
bó chân. Người ngoài hỏi vì sao bó chân thì cô cũng không biết, bởi vì mọi
người đều nói bó chân là đúng, cho nên cô cảm thấy nó đúng. Khoảng bảy, tám
chục năm trước, người dân Nhật Bản xếp hàng tiễn con em rời quê hương đi chinh
phục Trung Quốc. Nếu anh hỏi bọn họ vì sao thì họ cũng không biết. Họ chỉ biết
rằng "chiến đấu vì quốc gia là đúng". Những hiện tượng này cũng là
bệnh, cần được chữa trị.
Những người
lý trí một chút nên biết rằng: Nếu anh không hiểu được vì sao đảo Điếu Ngư
thuộc về Trung Quốc thì anh nên im lặng. Còn nếu quả thực anh lo lắng vì nước
vì dân, vậy anh nên thu thập ngay các tài liệu lịch sử về đảo Điếu Ngư để hiểu
rõ ràng quan điểm và chứng cứ của cả hai bên. Sau khi xác tín "đảo Điếu
Ngư thuộc về Trung Quốc" rồi, thì lúc đó anh mới đi khắp nơi tuyên bố
"đảo Điếu Ngư của Trung Quốc" được.
Vấn đề là
khi anh không hiểu về lịch sử của đảo Điếu Ngư mà khăng khăng nói "đảo
Điếu Ngư là của Trung Quốc", nhưng khi người khác hỏi lý do anh lại không
trả lời được, thì lúc đó trong mắt người ta anh đã thoái hóa thành một con khỉ
rồi.
Một người
"đủ tư cách", đầu tiên phải là người thành thực, chính trực. Đối với
bất kỳ việc gì, anh biết nghĩa là biết, không biết nghĩa là không biết. Một đồ
vật gì, thuộc về anh tức là thuộc về anh, không thuộc về anh tức là không thuộc
về anh.
Khi anh không dám chắc một thứ gì có thuộc về mình hay không thì đáp án phù hợp nhất là: Tôi không biết.
Còn nếu anh
đã không biết nhưng lại nói chắc như đinh đóng cột rằng món đồ thuộc về mình,
thì lúc này xét về phương diện tinh thần, anh đã bị xếp vào hàng trộm cướp.
Khi anh không dám chắc một thứ gì có thuộc về mình hay không thì đáp án phù hợp nhất là: Tôi không biết.