Ngày Thơ lần thứ 12 đã kết thúc và để lại nhiều dư âm tốt, điều đặc
biệt lay động lòng người trong Lễ hội Thơ lớn nhất Việt Nam chính là màn
thả 50 câu thơ hay lên bầu trời mùa xuân giữa thủ đô Hà Nội. 50 câu thơ
được chọn từ nhiều thế hệ nhà thơ Việt Nam năm 2014 đã bay lên từ Văn
Miếu – Quốc Tử Giám, Hà Nội, mang theo nhiều mong ước và hy vọng của
người yêu thơ về một năm mới dồi dào sáng tạo.
1. Cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ
Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà
HỒ CHÍ MINH
2. Đất nước hai phen chồn ngựa đá
Non sông nghìn thuở vững âu vàng
TRẦN NHÂN TÔNG
3. Biển Đông vạn dặm giang tay giữ
Đất Việt muôn năm vững trị bình
NGUYỄN BỈNH KHIÊM
4. Mỗi năm chỉ gặp một lần
Vẫn như băng tuyết trắng ngần hoa mai
TRẦN KHẢN
5. Láng giềng một đám mây bạc
Khách bạn hai ngàn núi xanh
NGUYỄN TRÃI
6. Ước gì tung nước làm mưa được
Tưới những đồng khô hạn mất mùa
NGUYỄN THIÊN TÚNG
7. Cây núi phô màu mưa mới tạnh
Sông thu in bóng nhạn vừa sa
NGUYỄN ĐÌNH MỸ
8. Ghé tai hoa, hỏi thật lòng
Cùng ta say nhỉ? Mặt hồng thế kia
CAO BÁ QUÁT
9. Giắt lỏng giang sơn vào nửa túi
Rót nghiêng phong nguyệt cạn lưng bầu
NGUYỄN CÔNG TRỨ
10. Chim nào kêu mỏi ngàn cây
Ngẩn ngơ đôi chiếc ngựa gầy dong xe
NGUYỄN BÍNH
11. Lòng ơi sao lạ thế lòng
Bỗng dưng đi nhớ người không nhớ mình
ĐOÀN VĂN CỪ
12. Ôi phải chi lòng được thảnh thơi
Năm canh bớt nặng nỗi thương đời...
TỐ HỮU
13. Thơ đong từng ngao nhưng tát bể
Là cái cân nhỏ xíu lại cân đời
CHẾ LAN VIÊN
14. Xưa ngủ bên sông trăng
Hồn anh làm đồng bằng
NGUYỄN XUÂN SANH
15. Thời gian trút xuống dần dà
Một hình êm dịu bao la đất trời
XUÂN DIỆU
16. Mở cửa nhìn trăng, trăng tái mặt
Khép phòng đốt nến, nến rơi châu
HÀN MẶC TỬ
17. Cánh chiều treo bóng chơi vơi
Hoa xoan tím mượn chút trời ngày xưa
PHÙNG CUNG
18. Lòng vui ngân lên câu hát
Của chúng ta làm ca ngợi chúng ta
CHÍNH HỮU
19. Chúng ta yêu nhau kiêu hãnh làm người
NGUYỄN ĐÌNH THI
20. Chiếc áo đỏ rực như than lửa
Cháy không nguôi trước cảnh chia ly
NGUYỄN MỸ
21. Anh là con sông chảy trước nhà em
Em có nghe tiếng sóng vỗ ngày đêm
LÊ ANH XUÂN
22. Suốt miền Trung núi choài ra biển
Nên gập ghềnh câu lý ngựa ô qua
PHẠM NGỌC CẢNH
23. Trái tim là của Con Người
Viết lịch sử mình trên mặt đất
TRẦN QUANG LONG
24. Đêm hành quân tôi ngủ dưới ngàn sao
Thấy Đất nước cười lấp lánh giữa chiêm bao
HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNG
25. Thôi em đừng bẻ đốt ngón tay
Nước mắt dễ lây mà rừng lặng quá
PHẠM TIẾN DUẬT
26. Những giọt máu trong người con chảy mãi
Máu bây giờ đâu có của riêng con
BẰNG VIỆT
27. Hai tay nâng chén rượu mời
Nhài thơm, thơm dịu cả mười ngón tay
LỮ HUY NGUYÊN
28. Cắn răng lại để làm nên chiến thắng
Giặc tan rồi bỗng nghe mặn trên môi
VŨ QUẦN PHƯƠNG
29. Em bơ vơ phía bơ vơ
Ta hoang sơ cứ hoang sơ một đời
MÃ GIANG LÂN
30. Mẹ nuôi ngọn lửa trong hầm
Để khi khôn lớn con cầm trên tay
XUÂN QUỲNH
31. Mẹ thương con ngồi cầu Ái Tử
Đất nước hôm nay đã thấm hồn người
TRẦN VÀNG SAO
32. Ngồi bên suối để ta còn róc rách
Cúi xuống soi gương chẳng gặp tóc xanh mình
CHIM TRẮNG
33. Bóng cũ mênh mang hồ nước gợi
Trăng liềm thả xuống lưỡi gươm xưa
HẢI BẰNG
34. Thành phố đứng như ngóng về biển lớn
Đường chân trời trước mặt mở dần ra
THI HOÀNG
35. Ta đi giữ nước yêu thương lắm
Mỗi xóm thôn qua mỗi nghĩa tình
LƯU QUANG VŨ
36. Sương chưa buông nửa vầng trăng đã ngậm
Rơi ngang trời nửa tiếng chim đêm
TRỊNH THANH SƠN
37. Sông làng, con đò cũ
Buộc chèo dưới bến trăng
NGUYỄN VIỆT CHIẾN
38. Rơm vàng bọc tôi như kén bọc tằm
Tôi thao thức trong hương mật ong của ruộng
NGUYỄN DUY
39. Bao nhiêu thành quách ngủ rồi
Hồn xưa trong cánh chim trời vẫn bay
QUANG HUY
40. Sóng trắng xoá vỗ vào bờ nhè nhẹ
Ta mặn lắm rồi người không hiểu ta sao
LÂM THỊ MỸ DẠ
41. Nơi trộn lẫn mặt trời muối mặn đời ta
Tổ Quốc kiên trì nhoài ra phía biển
THANH THẢO
42. Nghe trời trở gió heo may
Sáng ra vại nước rụng đầy hoa cau...
TRẦN ĐĂNG KHOA
43. Bên hiên trăng lạnh, Trà hoa nở
Chợt tiếng trăm năm vọng chốn này
NGUYỄN QUANG THIỀU
44. Nắng tan chiều xế trước nhà
Chợ tan buổi chợ, người xa khuất người
QUANG CHUYỀN
45. Bãi cát vàng thêm, chiều nắng muộn
Áo em thả trắng bến sông đầy
TỪ KẾ TƯỜNG
46. Người đi áo trắng bay bay
Người về áo tím chín đầy hương nhu
NGUYỄN NGỌC QUẾ
47. Bàn tay nắm lại xoè ra
Nắm là thấy có buông là thấy không
THU NGUYỆT
48. Con đường nhỏ mờ trong sương trắng
Núi lim dim bên giấc mái nhà
DƯƠNG THUẤN
49. Những con người không ai gặp nữa
Đã đặt lên vai anh gánh nặng cuối cùng
NGUYỄN KHOA ĐIỀM
50. Mây trôi một chiều, chim kêu một giọng
Anh một mình náo động một mình anh
HOÀNG NHUẬN CẦM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét