Chủ Nhật, 29 tháng 3, 2015

MƯỜI BÀI THƠ ĐOẠT GIẢI THƠ TÌNH MÙA XUÂN 2014


Một chiều xuân
Lữ Thị Mai

Đừng trả em về với sương mù
khi chúng ta ngồi nhìn hồ Gươm từ Café 61
sau những bài thơ cô độc
sau những ngày chỉ nằm nghe mưa rơi
kí ức rối tựa khói 
lẫn vào hơi thở mùa xuân
tiếng chuông vẫn bay trên nóc nhà thờ
khi ta hôn nhau vẩn vơ người đứng ngỏ

đừng trả em về thời tóc xõa
thuở kiêu kỳ môi đỏ cherry
một mùa Xuân cây lá kiêu kỳ
rủ xuống hồ bóng xanh đủng đỉnh

đừng trả em về thinh lặng
hoa cỏ đang nhuốm màu rất lạ
một mặt trăng mờ tỏ xa xa
đôi mắt ấy vì ta mà nhắm lại

buổi chiều này mưa đổ khoan thai
chân bước đi chỗ ngồi vừa kịp cũ
và ai kia ào đến bàng hoàng
ta chẳng còn nhận ra ta được nữa…

 

 

Tin xuân

Venus Le Nguyễn

Giao thừa
Chưa giao ca
Công việc như tuyết ngoài cửa sổ
Lạnh lùng
Nhốt em
Giữa bàn và bếp!
Em vừa chạy vừa nhớ
Anh
Vấp!
Ly rượu tây đổ vào ngày Tết ta
Mặc!
Em vẫn nhớ anh
Chạy
Giữa bàn và bếp
Ông tây say cuối cùng
Cũng hết!
Hối hả những ngón xuân
không kịp bỏ dấu
Câu nhắn tin nóng như thở
E muon,
ma em muon
duoc anh om vao long luc nay.


Sáo về trong nắng xuân

Phan Trung Thành

Trong xóm phố tôi chục năm nay
Mỗi sáng chào mời bằng giọng con sáo nâu
Từ những tiếng rao tối qua hay nhại theo
Mọi thứ âm thanh trôi qua họng nhướng
Đấy là con sáo mỏ vàng
Còn sót sau đợt cúm gia cầm như lũ quét
Lệnh tiêu hủy phát trên loa và đội vệ sinh đi từng ngõ
Ông chủ của nó đang làm thuê ở nơi xa
Cuối mùa đông, ông ấy trở về với cô vợ nhỏ
Sơn quét lại hành lang, cắt tỉa mấy chậu mai
Ngơ ngác nhìn cửa lồng đã mở
Ông phóng sinh con sáo mãi chưa bay…
Tôi biết bí mật này
Suốt thời gian ông chủ đi xa
Có một “chàng” sáo khác
Âm thầm ngày lại qua!
Trong nắng sớm đầu xuân xóm phố tôi vỡ òa
Đôi sáo trở về nhảy đùa trên cáp điện
Thỉnh thoảng chúng sà xuống bên đám nhỏ và nhại tiếng người
Rung rinh nắng xuân...

 

 

Để những trở về đứng khóc yêu thương

Quốc Sinh

Một hành trình quốc lộ từ miền Trung xuôi phương Nam, hay một chặng xe buýt giữa Sài Gòn quanh cua dằng dặc
một chuyến phà chiều qua Vàm Cống cập Long Xuyên, hay một cuốc thồ đêm Đồng Ky đổ Búng Bình vòng dốc
lòng anh đi trong những ngày xuân mênh mang cô độc
bên sông ai khua nước mà nhòe, bên đồng ai củi lửa mà cay, bên trời ai đốt tàn tro mà đỏ mắt
một quán trọ canh khuya ngẩn ngơ, một lều chợ bơ vơ, hơi rượu lẫn hơi xuân xa xôi, mất mát
anh thấy em đâu đó trong màu mưa, màu đất, trong màu khách đêm nhàn nhạt
lòng anh đi trong những ngày xuân mênh mang cô độc
đến cuối mỗi con đường anh biết lòng vẫn mang theo em
bởi vì ta đã ở sâu trong nhau như sắc hương vốn tự nhiên đã ẩn sinh trong nụ biếc
như cái lẽ duyên đôi của trời đất, âm dương, sau trước
phút giây và viễn tận, dối gian và chân thật, tuyệt hạnh và buốt đau...
những làng quê ngủ bặt anh đã trôi qua, và đã trôi qua những thành phố đèn đường cúi mặt
những ghế đá trạm dừng chân hoang mang chợp mắt, những hàng cây bóng tối, vỉa hè
những áo khoác nhĩ nhàu, những giỏ xách khô queo, những xích lô buồn thiu cũ nát
lòng anh đi trong những ngày xuân mênh mang cô độc
cuối mỗi con đường anh vẫn thấy những thềm nhà nở ấm hoa quen
có những ra đi như mây không ước hẹn, cứ thôi thúc bay tha thiết những vùng trời
có những ra đi ngỡ đến được nơi chốn bình yên, ngờ đâu chẳng thể quên, cứ trập chùng, biến động
lòng anh đi trong những ngày xuân mênh mang cô độc
em ơi có những mưa đầm để vườn sanh lên khát rực, có những ra đi để những trở về đứng khóc yêu thương.
(Từ bến miền Tây qua bến miền Đông, xe buýt 91, Sài Gòn mờ sáng, 2/2014)

 

 

Đợi

Trần Văn Nhân

Em gói bánh chưng xanh
Gói luôn nỗi nhớ anh
Trong từng đường lạt nhỏ
Em hái hết cành mai
Hái mòn cả hai tay
Mai vắng anh không nở
Em cuốc trọn mảnh vườn
Cuốc tơi cả nhớ thương
Cây anh trồng vẫn đó
Em giặt áo trăm lần
Giặt mòn gấu sờn thân
Mùi anh còn nghe rõ.
Em đợi hết mùa xuân
Đợi tàn tuổi thanh tân
Anh chẳng hề qua ngõ.
Em nhóm lên đống lửa
Đốt luôn ký ức mình
Hỏi trái tim có hình
Sao tình yêu không dáng
Để anh đi ngày tháng
Xuân mãi mãi mất anh.

 

 

Có điều gì như tết

Linh Văn

Trở mình thế nào cũng không cách gì níu lại
một cơn mơ vừa rụng khỏi đêm
bướm vừa đập cánh khỏi vườn khuya
hoa vừa khép
có điều gì vừa quay gót ra đi…
tĩnh lặng và ồn ào
bình thản và nôn nao
như tết?
trở mình thế nào cũng không cách gì ngăn được
mắt thôi nhớ sắc mai vàng
mũi thôi nhớ mùi dưa kiệu
tim thôi nhớ tiếng nói cười xôn xao phút quây quần sum họp
phút khói hương chầm chậm
giao thừa…
trở mình thế nào cũng không cách gì ngăn được những nghĩ suy xa thật xa
về ngày mai, ngày mốt,
ngày sau…
nhà sẽ vắng
khoảnh vườn sau sẽ trống
con sâu nhỏ bỗng rùng mình thành cánh bướm bay đi…
cha sẽ ngồi đốt thuốc thở dài
mẹ sẽ giấu nỗi buồn vào đằng sau chéo áo…
chỉ còn bầy trẻ nằm mộng những chiêm bao
mơ một giấc cỏ xanh
mà cười ngoan như tết!

 

 

Ngày thứ sáu màu sôcôla

Nguyễn Uyên Phương

Cánh cửa sổ từ lúc anh đi vẫn đóng im lìm
Vắng anh, em không buồn mở
Dù lắm lúc gió cố xiên qua khe để tìm hơi thở
Em
Chỉ để báo xuân về.
Con nhện nhớ ai mà cứ giăng tơ
Dọc ngang trên trần nhà chưa bao giờ mệt mỏi
Em nhớ ai mà nụ hôn nóng hổi
Một mình
rồi chết giữa câu thơ.
Và em cứ  đứng bên trong cánh cửa sổ đợi chờ
Tờ lịch trên tường, sắp sang ngày thứ sáu
Em kéo chiếc học bàn, những viên sôcô la vẫn còn in dấu
Nửa bờ môi em dù đã mấy xuân tàn.
Mấy hôm nay, nắng theo xuân về sau cửa sổ xếp hàng
Giục những đóa cúc dại sau vườn chen nhau bung cánh
Cội mai già ngoài sân rực vàng trong im lặng
Sợ em buồn cái nỗi bâng quơ...
Và một sáng mùa xuân anh đã trở về
Em son môi màu sôcôla, đưa tay  mở bừng cửa sổ
Vị ngọt môi em khiến hương cỏ hoa trên phố
Ùa về ngày thứ sáu bắt gặp nụ hôn môi....

 

 

Yêu thời xe cộ khó qua

Thanh Nam

Em đứng bên kia đường
Gọi anh ơi ới!
Anh đứng bên này đường
Giơ tay bảo đợi!
Trời cuối năm gió mát
Hai đứa đứng hai bên đường
Đợi chờ khao khát…
Hơn năm phút,
Con lộ không trống một giây
Xe nối đuôi nhau dài
Ngăn cản tình ta qua lại.
Nơi đoạn đường không có vạch ưu tiên cho người đi bộ
Không một lúc nào xe ngừng sao ta qua lộ
Vù vụt xe đời tình ta như giông như tố.
Hơn mười phút,
Ta vẫn chưa được qua nhau
Em đưa bàn tay thon vẫy chào giã biệt
Một chiếc ô-tô mới toanh sơn màu xanh biếc
Ghé rước em đi
Ta chưa nói được câu gì.
Biết bao giờ hai đứa lại được chờ nhau?
Dẫu đứng đợi bao lâu, rồi cách biệt
Bởi tình ta còn tha thiết
Yêu nhau từ thời chưa có lộ
Đến thời xe cộ khó qua…
Và tình xuân
Em ơi tất tả...



Hoa lanh xanh

Vũ Văn Song Toàn

Mùa gió
Ruộng khô
Môi em run
Chân em trần
Trên ruộng bậc thang.
Em hẹn anh phiên chợ tình thứ nhất
Mình gác vở lên bếp -thành vợ thành chồng
Tiếng khèn náo nức
Váy thêu bay phấp phới trên cây sào bên nương
Em gieo hạt lanh vội
Chợ phiên đông
Kẻ kéo vợ-người bắt chồng
Anh đợi dưới gốc cây sa mộc
Về nhà say khướt trên lưng con ngựa già
Đã mấy mùa trăng
Hoa din tơ nở
Anh đi qua nhà em
Trái mận tam hoa rơi lộp bộp
Anh nghe tiếng giã gạo làm nhịp
Tiếng ai hát hờ ru con: 
"Em như cây lanh trên đất nương
người trồng trên đất ruộng"                                                                           
Anh bỏ chạy qua sương
Sương tan, máu chảy nhuộm đỏ đá tai mèo
Bên nương không còn ai phơi váy
Chỉ còn một màu những bông hoa lanh xanh

 

 

Ngày

Trương Vũ Thiên An

Cái ngày em đi xuyên qua cơ thể anh
để lại một vạt nắng trên vết thương
và một chiều xuân ứa hương
không tẩy rửa được

Những con chim cứ rình về sau mùa rét
nằm ngửa dưới cơn nắng em
trắng như một ngày mới quen
nhưng lũ mứt gừng đã không còn cay nữa 
Cái ngày em chọn anh để đi xuyên qua cơ thể
để lại bên mùa xuân một chai rượu chát không đồ khui
để lại một vệt thương cứ sủi hương
không tẩy rửa được 
Những người con gái khác cứ tìm về sau mùa rét
nằm ngửa mình dưới bóng rượu em
chín đẫm như một ngày đã quen
nhưng những hạt dưa đã không còn tách đôi được nữa
 
Anh biết
Ngày ấy em đã đau biết bao nhiêu!
 


( Bài thêm)
Ngựa
Trương Vũ Thiên An
Anh như con ngựa
lỡ một ngày phóng qua cửa nhà em
dại dột ngoái nhìn qua yên
làm rụng một vầng trăng nhỏ
rớt một mùa xuân
bên thềm cỏ
giật mình
tung vó giỡn mây 
Anh như con ngựa gầy túc tắc giữa đường yêu
đá lên bản tình ca cả xóm em bừng ngủ
em đã chịu ngồi lên yên chưa
mà mịn cả mùa trăng
mà nặng cả mùa trăng 
Anh như con ngựa thôi đó đây nằm đau trước cửa nhà em
bỏ bầy
cả tàu bu ăn cỏ
trùm sương  
Anh là con ngựa chừ quen đường cũ
vó mòn 
Chụm giữa đường xuân
 http://tuoitre.vn/tin/van-hoa-giai-tri/20140223/10-bai-tho-doat-giai-tho-tinh-mua-xuan-2014/594818.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét