Tác giả: Nguyễn Ngọc Giang
Đàn chào mào bụng trắng
Lảnh lót trên cây cao
Trời dần quên màu nắng
Đến mùa ổi rồi sao ?
Hoa nở đầy kẽ lá
Khi chúa xuân vừa sang
Ấp ủ đến mùa hạ
Trái trĩu cành mênh mang
Ổi bát như trái bưởi
Ổi mỡ ruột trắng ngà
Ổi đào nom căng mọng
Bóng vàng màu mỡ gà
Ổi thơm mùi bình dị
Hương ổi hương hồn quê
Không mùi hương đô thị
Giống như táo như lê
Con ong cùng cái kiến
Bảo nhau đến hít hà
Mùi thơm lừng ổi chín
Say sưa quên lối ra
Tiếng nói cười ồn ã
Lẫn tiếng hót chung vui
Của đàn chim hoang dã
Mừng mùa mới đến rồi
Bà đội nón đi chợ
Chùm quả chín quả ương
Gió se phả vào tóc
Mùi hương ổi vương vương
Đàn chào mào quên hót
Rơi rụng lá úa vàng
Cành khô, tươi lẫn lộn
Mùa hạ đã phai tàn
Nguyện mình như trái ổi
Dâng ngon ngọt cho người
Dâng cả mùi hương thắm
Để đời mãi vui tươi
(Sài Gòn ngày 26/05/2014)
Lảnh lót trên cây cao
Trời dần quên màu nắng
Đến mùa ổi rồi sao ?
Hoa nở đầy kẽ lá
Khi chúa xuân vừa sang
Ấp ủ đến mùa hạ
Trái trĩu cành mênh mang
Ổi bát như trái bưởi
Ổi mỡ ruột trắng ngà
Ổi đào nom căng mọng
Bóng vàng màu mỡ gà
Ổi thơm mùi bình dị
Hương ổi hương hồn quê
Không mùi hương đô thị
Giống như táo như lê
Con ong cùng cái kiến
Bảo nhau đến hít hà
Mùi thơm lừng ổi chín
Say sưa quên lối ra
Tiếng nói cười ồn ã
Lẫn tiếng hót chung vui
Của đàn chim hoang dã
Mừng mùa mới đến rồi
Bà đội nón đi chợ
Chùm quả chín quả ương
Gió se phả vào tóc
Mùi hương ổi vương vương
Đàn chào mào quên hót
Rơi rụng lá úa vàng
Cành khô, tươi lẫn lộn
Mùa hạ đã phai tàn
Nguyện mình như trái ổi
Dâng ngon ngọt cho người
Dâng cả mùi hương thắm
Để đời mãi vui tươi
(Sài Gòn ngày 26/05/2014)
Sang Thu
Tác giả: Hữu Thỉnh
Bỗng nhận ra hương ổi
Phả vào trong gió se
Gió chùng chình qua ngõ
Hình như thu đã về
Sông được lúc dềnh dàng
Chim bắt đầu vội vã
Có đám mây mùa hạ
Vắt nửa mình sang thu
Vẫn còn bao nhiêu nắng
Đã vơi dần cơn mưa
Sấm cũng bớt bất ngờ
Trên hàng cây đứng tuổi.
Phả vào trong gió se
Gió chùng chình qua ngõ
Hình như thu đã về
Sông được lúc dềnh dàng
Chim bắt đầu vội vã
Có đám mây mùa hạ
Vắt nửa mình sang thu
Vẫn còn bao nhiêu nắng
Đã vơi dần cơn mưa
Sấm cũng bớt bất ngờ
Trên hàng cây đứng tuổi.
Tác giả: Nguyễn
Lãm Thắng
Tháng ba mùa ổi chín
Thơm nức vườn
nhà em
Chào mào về
thăm viếng
Ổi vàng hoe
tiếng chim
Ngọn gió nồm mát rượi
Đưa hương ổi
bay xa
Em mời anh
mời chị
Cuối tuần ghé
thăm nhà
Ổi năm nay to lắm
Ngọt lịm tận
đầu môi
Những trái
vàng rám nắng
Nhìn là thích
lắm rồi
Anh chị về, về nhé!
Ông bà đợi đã
lâu
Nhớ không
được về trễ
Ổi rụng chẳng
còn đâu!
Tác giả: Văn Lượng Mai Hồng
Quên đi cái tuổi sáu mươi
Để tôi về
sống lại thời ngày xưa
Cái thời đánh
đáo chơi ô
Con trai con
gái nô đùa dưới trăng
Đêm nao dưới
lũy tre làng
Tò mò trộm
trái “địa đàng”*…ổi xanh
Thẹn thùng em
nắm tay anh
Thế rồi đất nước chiến tranh
Tôi đi theo
bước quân hành nơi xa
Ở nhà ổi vẫn
sai hoa
Chờ anh về
hái vườn nhà quả thơm
Mười năm tăm cá,bóng chim
Biết người
còn nhớ về tìm cố nhân
Ổi mùa chín
mọng vàng sân
Mẹ buồn thúc
giục mấy lần bán đi
Kẻo mai quá
lứa lỡ thì
Của hàng hoa,
đợi chờ gì nữa con?
Lênh đênh một
chiếc thuyền nan
Em ôm theo
mối sầu riêng qua đò
Thương ai đã
chót hẹn hò
Biết người
xưa ấy bây giờ nơi đâu?...
Chiều nay
tháng bảy mưa ngâu
Tôi tìm lối
cũ vườn sau địa đàng
Trên cây ổi
đã chín vàng
Một con chim
nhỏ lạc đàn ngẩn ngơ
Bồi hồi nhớ
tuổi ấu thơ
Chăn trâu, đuổi
bướm bây giờ còn đâu
Thời gian
nhuộm bạc mái đầu
Vẫn thơm
hương ổi,nhớ câu hẹn hò
Ước gì trở
lại tuổi thơ
Một lần
thôi...ngắm “trái tơ” Địa đàng.
15 -5- 2007
Mùa ổi chín
Tác giả: Hoàng Anh Tuấn
Heo may hương
ổi tràn đê
Chào mào rủ bạn bay về vườn xưa
Mật vàng là
nắng ban trưa
Lặn vào quả ổi đu đưa giữa trời
Lặn vào quả ổi đu đưa giữa trời
Chim say vị
ổi ngọt rồi
Từng giọt tiếng hót đánh rơi bên thềm
Từng giọt tiếng hót đánh rơi bên thềm
Ráng chiều
chưa ngả sang đêm
Ngàn "chùm trăng ổi" tỏ lên trong vườn
Mẹ tôi áo bạc, tóc sương
Gánh mùa ổi chín ven đường lá bay...
Ngàn "chùm trăng ổi" tỏ lên trong vườn
Mẹ tôi áo bạc, tóc sương
Gánh mùa ổi chín ven đường lá bay...
Sớm nay trời
trở heo may
Mà hương ổi chẳng dâng đầy vườn quê
Tuổi thơ lạc bước trên đê
Gió lạc hương ổi thổi se sắt lòng...
Mà hương ổi chẳng dâng đầy vườn quê
Tuổi thơ lạc bước trên đê
Gió lạc hương ổi thổi se sắt lòng...
Tác giả: Hoàng Mạnh Cầm
Em mười hai
tuổi tìm theo Chị
Qua cầu bà Sấm, bến cô Mưa
Đi...
ngày tháng lụi
tìm không thấy
Giải yếm lòng trai mải phất cờ
Cách nhau ba bước vào vườn ổi
Chị xoạc cành ngang
Em gốc cây
- Xin chị một quả chín!
- Quả chín..
quá tầm tay
- Xin chị một quả ương
- Quả ương
chim khoét thủng
Lẽo đẽo Em đi vườn mai sau
Cúi nhặt chiều mưa dăm quả rụng.
Đi...
ngày tháng lụi
tìm không thấy
Giải yếm lòng trai mải phất cờ
Cách nhau ba bước vào vườn ổi
Chị xoạc cành ngang
Em gốc cây
- Xin chị một quả chín!
- Quả chín..
quá tầm tay
- Xin chị một quả ương
- Quả ương
chim khoét thủng
Lẽo đẽo Em đi vườn mai sau
Cúi nhặt chiều mưa dăm quả rụng.
Tác giả: Ngọc Diệp
Thu về, những làn gió làng quê mang
theo hương ổi chín làm cho lòng nó thấy nôn nao. Đã bao lâu rồi nó không còn
được ngửi cái mùi thân thuộc mà xa lạ ấy?
Từ tấm bé nó đã lẫm chẫm bước đi những bước đầu đời, rồi là chạy nhảy lăn lội trong vườn cây của ông bà nội dưới tán cây xanh rì. Nhà nghèo, bố mẹ lại không chăm sóc được nó nên chị em nó vẫn ở với ông bà còn nhiều hơn ở với bố mẹ.
Mỗi gốc cây trong vườn nó đều thuộc lòng nhưng nó vẫn thích nhất là gốc ổi. Nó thích cây ổi vì thân cây không xù xì thô ráp như thân cây nhãn, cũng không có những cành dễ gẫy như cây xoài. Thân cây ổi nhẵn nhịu, cành cây tuy bé nhưng chắc lắm nhé. Đã vậy những quả ổi chín lại thơm ơi là thơm, nó thích cái cảm giác vừa cắn một ngụm nhỏ thôi đã tràn ngập hương ổi trong miệng. Thịt ổi mềm mềm, ngọt ngọt, ruột ổi càng thơm hơn, như thể cả hương vị trời thu đọng trong ấy. Ông bảo ổi thóc chín là ngon nhất, nó nhìn những những bông hoa ổi nở ra, chậm rãi kết quả, rồi cũng đợi được những quả ổi chín vàng ươm, lúc ấy nó đã nghĩ đó là niềm hạnh phúc nhất.
Thời thơ ấu của nó chẳng rời khỏi cây ổi.
Là trưa hè nóng nực, chị em nó làm nhà trên cây ổi. Gọi là nhà cho oai chứ mới bảy, tám tuổi thì biết làm cái gì đâu. Mấy tấm gỗ lén lút lấy từ trong đống gỗ sau nhà của bà ghép lại thành sàn nhà. Vài ba chiếc bao đã rách miếng to rạch ra rồi căng làm tường nhà, nóc nhà. Chỉ vài động tác đơn giản thế là có cái nhà nho nhỏ trên crạc cây cách mặt không cao. Những cơn mưa bất chợt đến, chị em nó chẳng muốn vào nhà mà chen chúc trong ngôi nhà trên cây nước dột khắp nơi ấy cùng cười khờ dại.
Là những ngày chúng nó chơi đồ hàng, vặt lá ổi làm “tiền”, hoa ổi là “thức ăn”. Cứ thế mà nghịch nhưng vui lắm. Để bà nội biết lại bị bà mắng “vặt trụi hoa ổi chúng bay lấy đâu ra ổi mà ăn?”.
Là những buổi chiều tan học cùng kéo nhau về vườn cây rồi tập kích cây ổi sai quả trĩu trịt, trẻ nhà quê chẳng có nhiều lắm quà ăn vặt, những quả ổi chín đã quý lắm rồi. Nó thích ổi, nhưng nó cũng nhớ lời dặn dò của cô giáo đã dặn “ăn quả nhớ kẻ trồng cây”. Kiểu gì nó và em trai cũng giành những quả ổi to nhất, chín nhất phần ông bà.
Là những lúc ấm ức, bị bắt nạt nó thường trốn trên cành ổi cao nhất mà nó leo lên được ngồi trên đó mà khóc khiến bà tìm mãi đến tận cơm chiều mới chịu tụt xuống.
Ông nội sau đó mất, lúc ấy nó chỉ biết ông ngủ thật lâu không dậy nữa, những mùa ổi chín cây ổi vẫn sai quả nhưng chẳng còn người hái từng quả chín cho nó nữa. Lớn hơn nó đi học xa, rồi em trai cũng có những trò chơi hấp dẫn hơn, ổi chín để đó cho chim chào mào đến ăn.
Hương ổi của tuổi thơ vẫn phảng phất…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét