Tặng Ngọc Anh nhân ngày cưới 13-03-1994
Hòa Bình qua xuôi lại Sơn Tây
Sông Đà ngất ngây cuộn dài thác điện
Gặp nơi đây như dừng chân trước biển
Đất lành thành tiên tri
Cầu Cộng đi thêm nữa cầu Trì
Tích Giang nhỏ cũng dềnh lên xao xuyến
Én bay bay thế là mùa xuân đến
Đôi bên nhau nên đủ sớm đầy chiều
Chim đại bàng mang tới bến thương yêu
Chuyện cổ tích bây giờ lật mở
Nhà và Gạo còn chúng mình chồng vợ
Tiết dạy trưa đứa nọ vội, đứa chờ
Tối anh văn đứa còn lại làm thơ
Thắm thiết bởi cùng nghề dạy học
Anh ước mình hoá thành vòng ngọc
Em đeo tròn cổ tay
Chén rượu hồng lại bốc men say
Như với bạn những ngày xem bóng đá
Tiếc chi một mùa thu vàng lá
Én theo Anh về Đông Viên
Địa chỉ cuộc đời lưu luyến nhân duyên
Tính toán đâu nào đào hoa tất tả
Bữa nóng cơm canh bát đầy riêu cá
Chén trà thơm quí bạn hiểu lòng mình
Hoa hồng đêm nhung nhị lung linh
Anh sẽ kể... Kìa cây đa bến nước
Em thật đây rồi chứ không là ao ước
Khi Én về trời đất thênh thang
Trung Hưng làng nhà trai đến pháo vang.
Lim đền Và cũng bừng lên sắc ấm
Sơn Tinh thời nay đôi khi đến chậm
Và Mỵ Nương đã dám nán đợi lâu hơn.
Tháng ba này hoa gạo đậm môi son
Núi Tản thành Sơn xây bền hạnh phúc
Băng pháo nở trong trăm lời mừng chúc
Lời một người bạn thuở hàn vi.
(Thấm thoát đã 23 năm: 13/03/1994-13/03/2017)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét