Chuyện cổ tích thuở xa xưa, bà kể
Có hai nàng vốn khác mẹ, cùng cha
Cô chị Tấm, xinh đẹp lại nết na
Cô em Cám kém phần thì đanh đá.
Một ngày kia, hai nàng đi bắt cá
Tấm miệt mài, Cám lười biếng chảy thây
Nên chiều về cô ả giở bài bây
Lừa cô chị, để tranh phần yếm đỏ.
Tấm òa khóc, Bụt bảo nhìn vào giỏ
Kiểm tra xem còn sót lại gì không
Một con Bống, nhỏ như con rô đồng
Đem về nuôi, nâng niu như bè bạn.
Mỗi bữa ăn, cô bớt lại nửa bát
Bỏ vào thùng, ra gánh nước giếng sâu
Ngắm cá ăn, cô nghiêng nghiêng mái đầu
Thấy bóng mình như lồng cùng bóng cá.
Mụ dì ghẻ sinh nghi, bởi thấy lạ
Lén lút rình, để hiểu rõ trắng đen
- Mai chăn trâu, hãy về lúc lên đèn
Chớ về sớm nghe con, làng bắt vạ.
Tấm ngây thơ nên vâng vâng dạ dạ
Dắt trâu đi từ sáng sớm tinh mơ
Lòng người nông sâu, ai có thể ngờ
Mẹ con Cám bắt Bống về làm thịt.
Tấm trở về chỉ biết khóc thút thít
Thấy cục máu đào nổi giữa giếng khơi
Bống chết rồi, lòng cô thấy chơi vơi
Kể từ nay không có ai bầu bạn.
Thấy thương tình, Bụt lại hiện lên, phán
Hãy tìm xương, rồi chôn dưới đáy rương
Ả gà mái thấy tội, rủ lòng thương
Ra sức bới, tìm cho nàng xương cá.
Mấy hôm nay, làng đông vui khác lạ
Hội đầu xuân, trai gái rủ nhau đi
Phải ở nhà, Tấm ngồi khóc tỉ ti
Gạo với thóc, mụ trộn, giao nàng nhặt.
Khi khó khăn là Bụt lại có mặt
Giao bầy chim, một loáng đã xong ngay
Lại rưng rưng, nàng tiếp tục giãi bày
Muốn đi hội, không có quần áo đẹp.
Thêm một lần, Bụt ra tay làm phép
Đào xương lên, lạ chưa vậy, xiêm y
Tấm mừng rỡ, thay đồ ngay tức thì
Vội đi hội, không quên lời cảm tạ.
Mọi người thấy nàng vừa quen, vừa lạ
Phải chăng đây con bé Tấm làng ta
Sao bỗng dưng xinh đẹp tựa thiên nga
Như tiểu thư chốn khuê phòng đài các?
Tâm thích thú thấy mọi người ngơ ngác
Đầu ngẩng cao, tăng thêm nét kiêu sa
Đôi hài xinh ôm ấp đôi chân ngà
Qua hồ nước, vô tình rơi một chiếc.
Vua hồi cung, sau khi dự yến tiệc
Ghé hội chơi, tiện nghe ngóng dân tình
Con Dã Tượng, mọi ngày vẫn lặng thinh
Qua hồ nước, dở chứng kêu âm ỹ.
Vua thấy lạ, nên bèn ra chiếu thị
Sai lính xuống hồ, tìm kiếm thử xem
Quân dâng lên một chiếc hài ướt mèm
Ai đi vừa, vào cung làm hoàng hậu.
Các cô gái, từ trẻ già, đẹp xấu
Thử vận may, nhưng đều chẳng thành công
Mãi gần trưa, Tấm mới lách đám đông
Hài gặp chủ, như Châu về Hợp Phố.
Vua thấy Tấm, lòng vô cùng ái mộ
Rước về cung, rồi phong tước Hoàng phi
Mẹ con Cám, mặt mũi cứ lầm lì
Hẳn rắp tâm tính mưu hèn, kế bẩn.
- Đạo làm con, hãy làm tròn bổn phận
Mau trèo cau, hái mấy quả cúng cha.
(Ngày giỗ bố, Tấm xin phép về nhà
Mụ dì ghẻ liền giở trò hiểm độc).
Ở trên cây, nghe thấy tiếng cồng cộc
Hỏi, mụ rằng: - Dì đuổi kiến cho con
Xót xa cho cô gái hãy còn son
Cau chặt gãy, nàng về cùng tiên tổ.
Cháu theo chú, nếu chẳng may sẩy bố
Chị hẩm hiu, trao duyên lại cho em
Đạo ở đời, bạn cứ ngẫm mà xem
Cám vào cung, ngôi Hậu kia tiếp quản.
Mất ái phi, vua muôn phần buồn chán
Suốt ngày dài bầu bạn với Vàng Anh
(Chú chim nhỏ do hồn Tấm biến thành)
Bỏ mặc Cám, nên cô nàng căm giận.
Vốn hẹp hòi, nàng ta quyết phục hận
Lựa thời cơ, bắt giết thịt Vàng Anh
Góc vườn thưa, lông chôn giấu xuống nhanh
Từ nơi đó, đôi xoan đào tươi tốt.
Mất chim quí, vua lại càng ủ dột
Đem võng ra nằm dưới gốc xoan kia
Từ sáng sớm cho đến tận đêm khuya
Một mình Cám chốn khuê phòng đơn lẻ.
Cám ấm ức nên lại bàn với mẹ
- Chặt xoan đi, đóng khung cửi mà dùng
Thật lạ kì, chưa dệt, khung đã rung
Con thoi chạy, tiếng kêu như ai oán.
Mẹ con Cám lòng muôn phần hoảng loạn
Bèn đốt khung, đem tro rắc ven đường
Chắc có lẽ trời phật rủ lòng thương
Từ chốn ấy mọc lên cây đại thị.
Cây đơm trái, chỉ độc nhất vô nhị
Có lão bà, ra bán nước gốc cây
Chẳng cháu con, chẳng mái ấm xum vầy
Tuổi đã cao, mà bữa rau bữa cháo.
Trái thị chín, bà ngước lên nhìn, bảo
- Rụng bị bà, bà ngửi, chứ chẳng ăn
Diệu kì thay, trái thị nhẹ nhàng lăn
Dọc thân cây, trườn vào bị bà lão.
Từ khi ấy, chẳng còn rau với cháo
Mỗi bữa ăn đều canh ngọt, cơm ngon
Thật ngạc nhiên, bà đâu có cháu con
Nên thắc mắc chẳng hiểu ai đến nấu.
Giả đi chợ, bà núp bên bờ dậu
Rình xem ai tốt bụng đến giúp ta
Từ quả thị, Tấm xinh đẹp bước ra
Bà chạy đến ôm chặt cô gái trẻ.
Kể từ đó, coi bà như là mẹ
Tháng ngày êm trôi, hạnh phúc bên nhau
Bao cơ cực, cay đắng bỏ lại sau
Hai mẹ con bước vào cuộc đời mới.
Một buổi chiều, trời cao xanh vời vợi
Vua đi săn, dừng chân nghỉ quán bà
Trông miếng trầu, nhà vua chợt nhận ra
Người têm nó, ắt hẳn phải là Tấm.
Vua gặng hỏi, giọng lão bà chầm chậm
Kể hết sự tình, chẳng giấu điều chi
Gọi Tấm ra, chẳng nói được câu gì
Ôm nhau khóc, cho thỏa lòng mừng tủi.
Tấm về cung, Cám cúi gằm, lầm lũi
Chẳng thể ngờ nàng cải tử hoàn sinh
Mặc cảm thay cho tội lỗi của mình
Mẹ con ả dắt nhau đi biệt xứ.
Người bỏ qua, nhưng trời cao phân xử
Tiếng sét vang trời, bọn chúng ra tro
Cho hết đời kẻ soi mói, so đo
Không bằng người thì rắp tâm hãm hại.
***************************************
Câu chuyện này cứ ám ảnh tôi mãi
Bạo lực vầy, sao vô sách giáo khoa
Phải chăng ẩu, chỉ kiểm duyệt qua loa
Rồi chống chế, rằng giữ nguyên bản gốc?
Còn chưa nói nguyên bản thật tàn độc
Tấm giết em, làm mắm, dì ghẻ ăn
Thấy đầu con, mụ ngất xỉu, ngã lăn
Hãi hùng quá, thôi đành dừng câu chuyện.
LÀNG VŨ ĐẠI NGÀY ẤY
Tác giả: Tang LiPing (Dương Lệ Bình)Chốn quê nghèo có ngôi làng Vũ Đại
Người dân quanh năm cơ cực, bần hàn
Xoay xở đủ nghề, đời vẫn lầm than
Cuốc mướn cày thuê, chăn tằm dệt cửi...
Cứ rượu vào, là Chí Phèo lại chửi
Chửi cả đất trời, chẳng thiếu một ai
Nhưng không ai lên tiếng, thế mới tài
Rồi hắn chửi đứa nào đẻ ra hắn...
Trở lại ngày cách đây đã lâu lắm
Một nông dân ra ruộng thả ống lươn
Chợt thấy đứa bé xám ngắt, trần truồng
Nhặt về cho người đàn bà ở góa.
Đi xem bói, thấy cung mệnh không thỏa
Bà đem cho ông phó cối trong làng
Khi ông chết, thì hắn sống lang thang
Hết ở nhà này lại sang nhà nọ.
Cuộc đời hắn chính thức chui vào rọ
Khi bà Ba giao hắn chức canh điền
Mặt tỉnh bơ, bụng cụ Bá tức điên
Nên tìm cách đưa hắn vào lao lí.
Mấy năm sau, chẳng ai nhớ đến Chí
Hắn trở về, như một kẻ du côn
Trông thấy hắn cũng đủ vãi linh hồn
Xăm trổ đầy mình, như thằng sắng cá.
Hắn uống như cho thỏa lòng, thỏa dạ
Suốt từ trưa cho đến tận xế chiều
Say khướt rồi, đứng dậy, dáng liêu xiêu
Cầm chai rượu, tìm cổng nhà Bá Kiến.
Hắn đến đó, mục đích để gây chiến
Thật là may, cụ Bá chẳng có nhà
Từ bà Cả, cho đến bà Hai, Ba
Đùn đẩy nhau, chẳng ai dám ra mặt.
Hắn cứ chửi, mấy con chó cứ cắn
Dân hả hê, đời mấy dịp thế này
Chẳng cần biết hắn tỉnh, hay là say
Chửi cụ Bá, xưa nay, giờ mới thấy.
- Mày muốn gì, tiên sư thằng mất dạy?!
Lý Cường về, thấy, nóng mặt, quát to
Rồi tặng hắn cái tát, mạnh ra trò
Chí được dịp, lăn quay ra ăn vạ.
Mấy trò này, Lý Cường vốn chẳng lạ
Nhếch mép cười, kèm ánh mắt coi khinh
Cụ Bá về, loáng cái, hiểu sự tình
Nháy mắt con, rồi quát mấy bà vợ.
Giọng sang sảng, khiến nhiều người thấy sợ
Dần rút lui, kẻo mang họa vào thân
Tiến tới Chí, cụ tỏ vẻ ân cần
- Về bao giờ, vào nhà tôi xơi nước.
Rồi ghé vai, dìu Chí Phèo từng bước
- Tôi ở nhà, chẳng có chuyện gì đâu
Lý Cường nóng, dù ngần ấy tuổi đầu
Anh với nó, có họ hàng cơ đấy.
Cụ nói sao thì Chí biết như vậy
Chẳng hiểu đúng sai, cũng thấy ấm lòng
Cụ Bá nghĩ: Vậy thôi, thế là xong
Mềm nắn rắn buông, lạt mềm buộc chặt...
Khi trở về, Chí ta mừng ra mặt
Mấy ai được cụ đãi rượu, thết gà
Lại giúi mấy đồng bạc vào tay ta:
- Anh cầm lấy, lo thuốc men đi, nhé!
Ba ngày rượu, cũng hết số tiền lẻ
Ngày thứ tư, chẳng còn sót cắc nào
- Con mẹ này, nay bán chịu cho tao
Tối lấy tiền, ông đến nhà mày trả.
Tưởng rằng mụ sẽ vâng vâng, dạ dạ
Nào ngờ đâu giãy như đỉa phải vôi
- Vốn liếng nhà con, có tí thế thôi
Không bán chịu, con mong ông thông cảm.
- Á à, con mẹ này, lợn chê cám!
Rồi rút diêm, đánh xoẹt, đốt mái lều
Mụ hốt hoảng, vừa dập lửa, vừa kêu
- Xin ông Chí! Đây đây, ông cầm lấy!
Cái thói đời, xưa nay vẫn như vậy
Già néo đứt dây, ưa nặng thân lừa
Cầm rượu về, Chí ngồi uống say sưa
Rồi xách dao, nhằm thẳng nhà Cụ Bá.
Lời hắn nói, nghe sao mà thấy lạ
Muốn ở tù, chứ chẳng muốn tự do
Còn có cơm ăn, dù chẳng được no
Chứ ở quê, đất cắm dùi không có.
Nhờ cụ giúp, nhưng nếu cụ làm khó
Giết vài thằng, là lính đến bắt ngay
Huơ dao lên, làm cụ tái mặt mày
- Chớ làm bậy, vào nhà, ta nói chuyện.
Đội Tảo vay tôi tiền, đi thưa kiện
Anh lấy về, sẽ có đất, có vườn
Cụ giở chước "Chó cắn, tranh nhau xương"
Cho chúng chém giết nhau, cụ đắc lợi.
Đội Tảo vay, có lẽ từ năm Hợi
Rồi bỗng dưng trở mặt, nói chẳng vay
Mấy năm nay cụ nuốt đắng ngậm cay
Cũng là bởi cánh vây hắn quá mạnh...
Chẳng cần biết là thượng, hay hạ sách
Chí chửi ngay, nhằm tên tục mà gào
Khen ông trời khéo sắp chuyện làm sao
Đội Tảo ốm, nằm liệt giường liệt chiếu.
Bà vợ hắn, nghe ngóng rồi chợt hiểu
Vội giấu chồng, đem trả đủ Chí Phèo
Phải hôm khác, chốn làng que gieo neo
Án mạng xảy ra là điều khó tránh.
Chí tự đắc, thấy rằng mình quá mạnh
Ở làng này, mấy kẻ được như ta
Nhấp hớp rượu, rồi làm một tiếng "Khà"
Cầm đủ tiền về giao cho cụ Bá.
- Chỗ tiền này đều thuộc về anh cả
Nhưng đưa anh, anh uống rượu hết ngay
Vậy cho nên tôi có ý thế này
Tôi giữ tiền, giao cho anh mảnh đất.
Chí không ngờ đây lại là sự thật
"Dạ" thật to, rồi "Lạy cụ", ra về
Tuy vẫn còn ngập ngụa trong cơn mê
Thấy le lói một vài tia hi vọng.
Thời gian trôi, âm thầm như con sóng
Hắn về làng, cũng ngót nghét chục năm
Ai cũng kinh, coi hắn như cái rằm
Mong có người sớm ra tay hành đạo.
Bao năm qua, đủ mọi trò bát nháo
Cụ coi Chí như chó dữ, trông nhà
Đốt nhà, ăn vạ, dọa nạt người ta
Chẳng trò gì mà hắn chừa ra cả...
Đêm hôm nay, trăng rằm sao sáng lạ
Tìm đường về, sau khi nốc khá say
Ồ lạ nhỉ, cái quái gì thế này
Mãi một lúc, mới nhận ra cái bóng.
Nhà lão Tự, chuyên gia thiến lợn hỏng
Chí định vào đập nát cái bàn chầu
Lão thầy cúng uống rượu, vừa vuốt râu
Chí sà xuống, tu chai rượu của lão.
Khi rượu hết, lão đứng dậy, lảo đảo
Vào nhà tìm, đem ra tiếp tâm giao
Nửa tỉnh nửa điên, đất thấp trời cao
Uống rượu dưới trăng, uống luôn đời chúng.
Đời Tự Lãng, như câu văn lủng củng
Con theo giai, vợ chết mấy năm nay
Nên cứ thả sức uống, thả sức say
Chẳng phải lo ai mè nheo, phiền phức.
Đã canh ba, càng uống, càng thao thức
Lão Tự say, lăn ra đất ngủ mê
Chí đứng dậy, khật khưỡng bước ra về
Sau một hồi cũng mò về nơi ở.
Cái gì vậy? Tự nhiên hắn thấy sợ
Người hay ma? Ngồi án ngữ lối đi
Định thần lại, tiến tới xem là gì
Hết cả hồn, tiên sư con Thị Nở.
Thị vốn là người ương ương, dở dở
Sống với bà cô, cách hắn con đê
Nhan sắc Thị, ma quỉ cũng phải chê
Như trò đùa, sự trêu ngươi tạo hóa.
Hai người ế, giống như hai người góa
Nương tựa nhau cho đoạn tháng qua ngày
Bà cô già, nhiều việc vẫn đến tay
Buôn bán ngược xuôi, quanh năm tất bật.
Đi gánh nước, Thị ngủ gà ngủ gật
Ngồi bệt luôn, ngủ, tạo dáng tơ hơ
Đời bất công, nhưng cũng lắm bất ngờ
Khéo se duyên cho những người bất hạnh.
Hắn run run, dù trời đâu có lạnh
Tiến lại gần và ngồi xuống cạnh bên
Rồi bất chợt ôm Thị, ngả xuống nền
- Ớ! Ớ! Ớ! Thị giật mình hoảng hốt.
Tuy sở hữu một cái đầu ngu dốt
Vẫn hiểu ra: - Làng nước! Bớ người ta...
Hắn khoái chí, ôm Thị, cười khà khà
- Miệng tớ to, để tớ kêu giúp, nhé!
Thị lườm hắn, cấu vào má nhè nhè
- Rõ là dơ! Người đâu đến vô duyên!
Khác chi đâu anh hùng với thuyền quyên
Quấn lấy nhau, như mưa rào hạn hán...
Ngủ ngoài trời, lại say, hắn dính cảm
Đầu óc quay cuồng, bủn rủn chân tay
Nôn thốc tháo, tái mét cả mặt mày
Thị dìu hắn vào túp lều ẩm thấp.
Tình yêu đến, thông minh hay hâm hấp
Khi yêu thương, biết rung động trái tim
Vội về nhà, Thị lật đật kiếm tìm
Nấu cháo hành, rồi mang sang cho hắn.
Chí tỉnh dậy, mồm miệng thấy đắng ngắt
Bụng đói meo, chân tay vẫn run run
Người mềm nhũn, oặt ẹo tựa như bùn
Ăn bát cháo, ngỡ sơn hào hải vị.
Hắn ngước lên, âu yếm nhìn, bảo Thị
- Hay sang đây, ở với tớ, cho vui?!
Nghe hắn nói, Thị cũng thấy bùi bùi
Tủm tỉm cười, di ngón chân dưới đất...
Mấy ngày qua, như là tuần trăng mật
Chợt nhớ ra bà cô ruột sắp về
Vội tạm xa thiên đường đầy đam mê
Quay về nhà, chờ bà cô, thưa chuyện.
Chưa dứt lời, giọng bà cô đay nghiến
- Trời đất ơi, khốn nạn cái thân tôi
Con lạy mẹ! Nhịn đến tuổi này rồi
Không nhịn nốt, lại đi ôm ông Chí?!
Lời cay nghiệt, bà cô xúc xiểm Thị
Chỉ biết im, không cãi nổi một câu
Một suy nghĩ, chợt lóe lên trong đầu
Tất mọi chuyện, đều là do hắn cả...
Thấy Thị sang, hắn đon đon đả đả
Bị dội ngay gáo nước lạnh vào đầu
Chí ngơ ngác, chưa hiểu đâu vào đâu
Thị xổ toẹt lời bà cô vừa nói.
Lần đầu tiên, Chí thấy lòng đau nhói
- Mẹ con già, để ông giết chết bay
Chẳng hiểu sao, Chí lại hạ hỏa ngay
Đôi mắt hắn, chảy ra đôi hàng lệ.
Trút bực xong, Thị bỏ về, mặc kệ
Chí ngẩn ngơ, ngồi ngẫm cuộc đời mình
Nốc rượu say, lạ thật, chỉ lặng thinh
Giắt con dao, nhằm thẳng nhà cụ Bá.
Vừa tới cổng, cất tiếng:- Chào cụ ạ
Nay con sang để thưa cụ đôi nhời
Cụ đừng cười, con đây chẳng nói chơi
Sang xin cụ cho làm người lương thiện.
Thoáng bối rối trên gương mặt Bá Kiến
- Anh lại say, mau về ngủ đi thôi.
- Không, thưa cụ, con cũng đã nói rồi
Con sang đây để xin làm người tốt.
- Ồ, tưởng gì, nhà người ta, đừng đốt
Đừng nốc say, rồi mượn rượu làm càn
Thiên hạ chỉ mong vậy, họ bình an
Cụ nói xong, ngửa cổ cười ha hả.
Chí điên tiết, nên chẳng còn vâng dạ
- Vết sẹo này, ai xóa sạch cho tao?
Rồi tiến đến, nhằm cổ cụ, vung dao
Cụ nhoài tránh, nhưng than ôi, đã muộn.
Cái kết này, điều mọi người mong muốn
Giết cụ xong, hắn kết liễu đời mình
Dân trong làng tuy được phen thất kinh
Ai cũng vui, cũng hả hê lòng dạ...
Bà cô Thị, chỉ tay vào mặt ả
- Phúc tổ cô, chả ôm lấy Chí Phèo!
Thị ngượng nghịu, nên lảng chuyện, hóng theo
- Lo tang cụ, nghe đâu mấy trăm bạc.
Khuôn mặt Thị bất chợt đầy ngơ ngác
Nghĩ lúc ăn nằm với hắn hôm xưa
Thoáng cái lò gạch trong nắng, trong mưa
Nhìn xuống bụng, Thị lắc đầu buồn bã...
Xưa hay nay, thì đều như nhau cả
Xã hội bất công, xuất hiện Chí Phèo
Đẩy người ta vào ngõ cụt, gieo neo
Tức nước vỡ bờ, có chi là lạ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét